Dặn dò Trần Mộng Dao vài câu xong, anh rời khỏi biệt thự rồi đến tập đoàn Minh Châu.
Đến bây giờ, dòng họ đã cho phép anh có thể nộp đơn xin xóa bỏ lệnh cấm mới ra, vì anh đã thu phục được Giang Mậu, thế lực của Giang Mậu trong khu Tịnh Yên này tuyệt đối không kém gì mấy so với tập đoàn Minh Châu cả.
Tuy anh cũng là giở trò, âm thầm sử dụng lực lượng của nhà họ Sở, nhưng nhà họ Sở chọn người thừa kế, đâu phải vì muốn chọn một người nguyên tắc cứng như khúc gỗ, không biết luồn lách theo thời thế đâu.
Sự tinh nhanh trong xoay sở thời cục và tính cách của Sở Phàm được dòng họ đánh giá rất cao, cho nên anh nộp đơn chưa được bao lâu thì nhận được thông báo lệnh cấm đã được xóa bỏ.
Nhận được thông báo, bác Đinh lập tức gọi điện tới chúc mừng cậu chủ đã hoàn thành thử thách mới nhất, đồng thời mời anh tham gia buổi bán đấu giá được nhà họ Đổng ở khu Tịnh Yên tổ chức vào tối nay. Nghe nói buổi đấu giá này sẽ có rất nhiều dòng họ lớn ở khu Tịnh Yên tham gia, Sở Phàm là con trai của chủ cao ốc Thiên Môn, đương nhiên cũng nằm trong danh sách được mời.
Vốn dĩ Sở Phàm không muốn đi, nhưng nghe nói trong buổi bán đấu giá này sẽ xuất hiện rất nhiều đồ châu báu quý hiếm, và nhất là viên “Ngôi sao đêm” được nhà thiết kế đá quý đứng đầu Paris cũng sẽ được bán đấu giá ở đây.
Nên Sở Phàm mới muốn đến đó một chuyến, chuẩn bị mua đấu giá viên ‘Ngôi sao đêm’ này đem tặng cho Trần Mộng Dao.
Nghĩ lại hai người yêu nhau được một khoảng thời gian rồi, cũng chỉ tặng cho cô có vài món đồ ở cửa hàng của Minh Khê, nhưng chỗ trang sức ấy có đáng bao nhiêu tiền đâu, không đủ thể hiện thành ý của anh, chỉ có loại trang sức nổi tiếng thế giới như ‘Ngôi sao đêm’ mới xứng với Trần Mộng Dao. Đến tập đoàn Minh Châu gặp Thái Phúc xong, Sở Phàm về nhà luôn rồi nói với Trần Mộng Dao chuyện tham gia buổi đấu giá.
Trần Mộng Dao có hơi lo lắng, vì từ nhỏ đến giờ, cô chưa bao giờ tham dự một buổi đấu giá đẳng cấp như vậy cả, kể cả là tham dự bữa tiệc cuối năm của nhà họ Trần, cô cũng chỉ dám đứng ở trong một góc không có mấy người chú ý đến mà thôi.
“Không sao cả, chúng mình chỉ là qua đó xem, rồi mua chút đồ, sẽ không có ai chú ý đến chúng mình đâu.” Sở Phàm mỉm cười nhẹ nhàng nói.
Thấy Trần Mộng Dao chắc là sẽ tự ti, nên Sở Phàm quyết định hai người đều không nên ăn mặc bắt mắt quá, cứ mặc đồ bình thường đi là được, dù sao giờ cũng chẳng có ai biết anh là con trai của chủ cao ốc Thiên Môn, nên đương nhiên cũng sẽ chẳng có ai đến bắt chuyện với anh đâu. Đến tám giờ tối, Sở Phàm và Trần Mộng Dao bắt taxi đến địa điểm tổ chức buổi bán đấu giá tối nay, là khách sạn Rosa Grand.
Chiếc taxi vừa dừng lại đã thu hút được ánh mắt của rất nhiều người.
Phải biết là khách sạn Rosa Grand đã được nhà họ Đổng bao hết để tổ chức buổi bán đấu giá, đến được đây đều là dòng họ lớn có tiếng ở khu Tịnh Yên này, làm gì có ai lại đi taxi đến bao giờ?
Nhưng khi nhìn thấy Sở Phàm và Trần Mộng Dao xuống xe, hai người họ chỉ ăn mặc rất đỗi bình thường, tất cả mọi người ngay lập tức không còn hứng thú chú ý nữa.
Chắc cậu kia muốn ra oai trước mặt cô gái kia nên mới cố tình cho xe đỗ ở đây chứ gì, dù sao bọn họ chắc chắc là không vào nổi khách sạn đâu, cùng lắm thì đi dạo ở bên ngoài một vòng là lượn.
“Chúng mình vào trong đi.” Sở Phàm nói với người con gái bên cạnh mình. “Anh Sở Phàm, chúng mình thế này có thể vào được không?” Trần Mộng Dao đánh mắt sang hai bên nhìn thấy những người phụ nữ ăn mặc sang trọng lấp lánh, rồi hỏi nhỏ.
“Đương nhiên rồi, khách sạn này dựa vào tấm thiệp mời để vào chứ đâu phải nhìn vào cách ăn mặc đâu, đừng sợ, đi theo anh.” Sở Phàm xoa đầu Trần Mộng Dao, rồi kéo cô đi về hướng cửa chính của khách sạn Rosa Grand.
Cả quãng đường ngắn nhưng toàn những ánh mắt tỏ vẻ kỳ lạ nghi hoặc đổ dồn vào hai người họ, khiến Trần Mộng Dao ngại tới mức cứ cúi đầu đi tý nữa thì vấp ngã.
Bảo vệ đứng gác cửa của khách sạn vốn định chặn Sở Phàm và Trần Mộng Dao không cho hai người họ đi vào, nhưng không ngờ Sở Phàm lại rút ra hai tấm thiệp mời, anh ta giật mình hốt hoảng, vội vàng mời hai người họ vào luôn. “Phù phù, giờ toàn người kiểu gì thế này, ăn mặc thế kia đến tham gia buổi đấu giá, chẳng nhẽ là làm nghệ thuật gì đó chăng?” Anh bảo vệ lau mồ hôi trên trán, tự nói thầm trong bụng.
Vào đến hội trường bán đấu giá, có rất nhiều người đã đến đây, đều ngồi theo vị trí số ghế đã được ghi rõ trên thiệp mời.
Sở Phàm không muốn nổi trội quá, nên đã bảo bác Đinh chọn cho anh và Trần Mộng Dao ngồi ở vị trí hàng ghế phía sau, sau khi hai người ngồi vào chỗ của mình thì bắt đầu thì thầm nói chuyện, cũng không hề quan tâm đến những người khác tham gia buổi đấu giá xung quanh.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói có phần quái gở vang lên từ phía bên cạnh: “Ô, đây chăng phải là thằng Sở Phàm ăn hại và con chết tiệt Trần Mộng Dao à, sao đến chúng mày cũng có tư cách tham gia buổi đấu giá này, chúng mày cướp đâu ra thiệp mời đấy?” Nghe thấy giọng nói vọng lên, Sở Phàm ngẩng đầu nhìn, mới phát hiện ra người vừa nói lại là Trần Văn Kiệt và Chung Đình.
“Hai người cũng đến à?”
Thấy hai người đó, Sở Phàm quả thực cũng có chút bất ngờ, nhưng sau đó anh cũng điềm tĩnh ngay.
Quá trình cá cắn câu này sẽ khiến cho nhà họ Trần trong thời gian ngắn kiếm được một món tiền lớn, cho nên trong thời gian này, nhà họ Trần trong khu Tịnh Yên cũng coi như là một dòng họ có tý máu mặt, được đến tham gia buổi bán đấu giá do nhà họ Đổng tổ chức cũng không có gì lạ.
“Tao đang hỏi mày đấy, loại ăn hại như mày điếc rồi hay là không nghe hiểu tao nói gì? Chúng mày lấy thiệp mời từ đâu?!” Trần Văn Kiệt nhíu mày, cứ thể hỏi đến cùng.
Anh ta vừa quát lên như vậy, khiến ánh mắt của mấy người khách khác cũng đổ về hướng bọn họ. Trần Văn Kiệt vội vàng nói tiếp: “Mọi người đến xem này, thằng cha này tên là Sở Phàm, trước đây đến nhà họ Trần chúng tôi ở rể, cuối cùng thằng cha này không biết điều, ngoài ăn trực ăn bám ra thì chỉ biết giở thói trộm cắp, giờ đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Trần chúng tôi rồi đấy!
Tôi tin rằng với địa vị của nhà họ Đổng ở khu Tịnh Yên, có thể tham dự buổi bán đấu giá này đều là các đại diện máu mặt của các dòng họ lớn và dòng họ có tiếng của khu Tịnh Yên, chứ lại cho một đống phân chó thối hoắc vào đây thế này chẳng phải là làm vấy bẩn cả bầu không khí hay sao!”
Câu nói vừa dứt, xung quanh đều ồn ào những tiếng dị nghị bàn tán, tất cả mọi người đều nhìn Sở Phàm bằng ánh mắt chê bai và khinh bỉ, rồi đứng chờ xem kịch hay tiếp.
Còn người phụ trách hội trường buổi bán đấu giá của nhà họ Đổng là Đổng Bình An thấy bên này đang ồn nào nên cũng nhanh chân bước tới: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Thấy người nhà họ Đổng đến, Trần Văn Kiệt lập tức đổi sang gương mặt cười tươi, lấy lòng nói: “Anh Đổng, tôi là Trần Văn Kiệt, đại diện của nhà họ Trần ở khu Tịnh Yên, đây là vợ sắp cưới của tôi, tên Chung Đình, tôi......”
“Đừng nói mấy cái này, tôi đang hỏi anh là có chuyện gì thế?” Đổng Bình An khoát tay một cách thiếu kiên nhẫn, lạnh lùng hỏi.
Chỉ là một nhà họ Trần cỏn con, miễn cưỡng mới được phát tấm thiệp mời đến dự buổi bán đấu giá, vừa mới đến đã gây chuyện như vậy, tưởng mình là nhân vật quan trọng à?
Trần Văn Kiệt không nghờ Đổng Bình An lại không nể mặt mình như vậy, nhưng anh ta lại không dám nói gì cả, đành vội vàng kể lại câu chuyện vừa xảy ra.
Đổng Bình An lúc này mới đánh mắt sang Sở Phàm và Trần Mộng Dao đứng bên cạnh: “Chào cậu, cậu có thể xuất trình thiệp mời được không?” Không phải là anh ta coi thường Sở Phàm, mà Sở Phàm và Trần Mộng Dao ăn mặc như thế, quả thực không giống với người đến tham gia buổi đấu giá gì cả, lẽ nào nhân lúc bảo vệ không chú ý, bọn họ đã lẻn vào à?