Vương Thế Đường hoảng hốt, sững sờ không nói được câu gì.
Những người xung quanh đều thảng thốt, tất cả đều sửng sốt nhìn bác Đinh.
Bọn họ biết bác Đinh có tiền, nhưng không ngờ bác Đinh giàu tới mức chi một lúc hẳn năm trăm triệu tệ. Năm trăm triệu tệ là bao nhiêu tiền? Cho dù là gia tộc lớn như nhà họ Đổng, tất tần tật tài sản mới chỉ có khoảng một tỉ nhân dân tệ, trong đó vốn lưu động có thể điều động được mới chỉ khoảng ba, bốn trăm triệu tệ thôi.
Đổng Uyển Ngâm cũng sửng sốt quên cả việc gõ búa.
Mãi cho tới khi bác Đinh nhẹ nhàng nhắc nhở cô mới nhớ ra phải gõ búa.
Không còn nghi ngờ gì nữa, chiếc mặt ngọc “Ngôi sao đêm” cuối cùng thuộc về bác Đinh, khách mời tham gia phiên đấu giá đồng loạt đứng dậy vỗ tay, xuýt xoa với năng lực tài chính của ông ấy, đương nhiên điều bọn họ ngạc nhiên hơn cả vẫn là Cao ốc Thiên Môn. Mọi người đều biết bác Đinh là người phụ trách của Cao ốc Thiên Môn, theo như lời đồn thổi thì đây là sản nghiệp của một gia tộc lớn nào đó.
Bây giờ ngay cả người phụ trách cho Cao ốc Thiên Môn mà đã như vậy, thế thì gia tộc đứng đằng sau phải lớn tới cỡ nào? Tất cả đều không dám nghĩ, ai cũng chỉ muốn làm sao để xây dựng mối quan hệ với bác Đinh, biết đâu sau này sẽ được dựa hơi Cao ốc Thiên Môn.
Sở Phàm và Trần Mộng Dao thì đã rời khỏi đó ngay sau khi phiên đấu giá kết thúc.
Hai người ra khỏi khách sạn Rose Grand, đang chuẩn bị gọi xe về nhà thì bỗng đằng sau vang lên một giọng nói quen thuộc: “Ôi, đây không phải là Sở Phàm và Trần Mộng Dao sao? Bây giờ hai người đang chuẩn bị gọi xe về sao?”
Nghe vậy, Sở Phàm và Trần Mộng Dao quay đầu lại thì thấy Trần Văn Kiệt và Chung Đình. Chỉ có điều hai người bọ họ đang ngồi trong xe, Trần Văn Kiệt cười khẩy, nói: “Sở Phàm, không phải vừa nãy trong phiên đấu giá mày oai lắm sao, còn dám giành với cả tao nữa mà. Mày giàu như thế sao không mua lấy cái xe mà đi?”
“Tôi mua rồi nhưng vẫn còn đang lắm ráp.” Sở Phàm cười nhạt, dửng dưng đáp.
Anh đặt một chiếc Ferrari, nhưng lúc đó anh bị gia đình đóng băng hết tài khoản, đơn hàng bên công ty Ferrari cũng bị hoãn, tuy vẫn đặt hàng nhưng thời gian bị kéo dài, vì thế bây giờ vẫn chưa có xe.
“Sở Phàm, mày nói nghe buồn cười quá, haha!”
Trần Văn Kiệt bật cười to, anh ta nghĩ Sở Phàm chỉ đang bốc phét.
“Không lẽ mày tưởng mua hai ba món đồ trong phiến đấu giá để dỗ dành con bé kia thì mọi người sẽ coi mày là kẻ có tiền sao? Tuy tao không biết mày lấy đâu ra hai tấm thiệp mời nhưng trong mắt tao mày vẫn chỉ là một thằng giẻ rách!” “Thế anh mua được cái gì? Anh định lấy cái lọ dở hơi kia để tặng Chung Đình à? Chị ấy định đeo lên cổ hay đeo lên tai? Đây là xu hướng thời trang gì thế? Tôi chưa thấy bao giờ cả.” Sở Phàm liếc nhìn Chung Đình đang ngồi ở ghế lái phụ, cười hỏi.
Không nhắc tới thì không sao, vừa nhắc tới chuyện này Trần Văn Kiệt lại sửng cồ lên.
Anh ta mở cười xe, hùng hổ lao tới đứng mặt Sở Phàm, gào lên: “Thằng khốn này, chuyện này ông đây còn chưa tính sổ với mày mà mày dám nói ra à? Hôm nay ông phải đánh vào cái mặt cợt nhả của mày để cho mày biết vì sao hoa lại có màu đỏ!”
Nói xong, Trần Văn Kiệt giơ tay đấm vào mặt Sở Phàm.
Trần Mộng Văn đứng bên cạnh hét lên một tiếng, cô đang định kéo Sở Phàm lùi lại thì nhanh như cắt, anh đã đưa chân đạp vào bụng Trần Văn Kiệt một cái thật mạnh. “Ái ui” Tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Người Trần Văn Kiệt bay ra xa, rồi rơi phịch xuống đất, anh ta nhìn Sở Phàm với ánh mắt thù hằn, nghiến răng nói: “Sở Phàm, mày dám đánh tao à thằng khốn? Mày chết chắc rồi!”
Nhà họ Trần bây giờ đã khác xa so với nhà họ Trần trước kia rồi, vậy mà lại Sở Phàm đánh anh ta, đúng là chán sống rồi!
Trần Văn Kiệt lấy điện thoại ra gọi điện, chẳng thấy anh ta nói gì, chỉ thấy anh ta đắc ý cúp điện thoại. “Thằng ranh con, mày chứ chờ đấy, tao sẽ cho mày đẹp mặt!”
“Anh Sở Phàm, chúng ta đi thôi.”
Trần Mộng Dao khẽ kéo tay áo Sở Phàm, thì thầm.
Tuy rằng bây giờ cô và nhà họ Trần đã không còn quan hệ gì nữa nhưng nhà họ Trần thế nào thì cô vẫn biết một chút.
Nếu trước đây nhà họ Trần chỉ là một dòng họ tầm trung thì bây giờ, bọn họ đã có danh tiếng và vị thế nhất định ở khu Tịnh Yên. Nhìn Trần Văn Kiệt đắc ý thế kia, chắc chắn là anh ta đã gọi người không đơn giản tới giúp. Lỡ như đó là một kẻ máu mặt thì cô sợ Sở Phàm sẽ chịu thiệt.
Sở Phàm vỗ nhẹ lên tay Trần Mộng Dao, bảo cô đừng lo lắng: “Yên tâm đi, có anh ở đây không ai có thể gây tổn hại tới hai chúng ta.”
Sở Phàm vừa mới nói xong thì một giọng nói trầm thấp vang lên bên cạnh: “Haha, chàng trai trẻ khoác lác ghê quá, chỉ e tí nữa bị đánh lại khóc lóc xin tha!”
Trần Văn Kiệt mặt mày hớn hở, vội vàng nói: “Chủ tịch Vương, cuối cùng anh cũng tới rồi!”
Nghe cách Trần Văn Kiệt xưng hô, Sở Phàm Quay đầu lại thì thấy người mà Trần Văn Kiệt tìm để giúp đỡ lại là Vương Thế Đường – người đã giành mua “Ngôi sao đêm” với bác Đinh.
Nhưng sắc mặt Vương Thế Đường hiện tại nhìn có vẻ không được tốt lắm.
Rõ ràng sau khi không giành được Ngôi sao đêm, ông ta chẳng lấy gì làm vui vẻ, điều khiến Sở Phàm ngạc nhiên hơn cả là vừa nãy trong phiên đấu giá, cô gái trẻ trung gọi Vương Thế Đường là “cục cưng” không thấy đâu nữa. “Văn Kiệt, thằng nhóc này lai lịch thế nào, có cần anh ra mặt không? Không lẽ nhà họ Trần ngay cả một thằng nhãi thế này cũng không xử lý được à?”
Vương Thế Đường đứng cạnh Trần Văn Kiệt, ánh mắt dò xét đánh giá Sở Phàm.
Trần Văn Kiệt cười ngượng, không giải thích gì, chỉ nói: “Chủ tịch Vương, anh là người có máu mặt, lại quan hệ rộng, không phải người mà dòng họ nhỏ bé như nhà họ Trần bọn em có thể bì so bì được. Tuy em cũng có thể giải quyết nó nhưng lại tốn nhiều công sức, thế thì lại mất thời gian quá đúng không anh?”
“Anh hợp tác với nhà họ Trần, bà nội em nhất định sẽ đối đãi anh cẩn thận, không thể để thời gian quý giá của anh lãng phí vào loại cặn bã thế này được!”
Lúc này Vương Thế Đường mới hài lòng gật đầu, nói: “Cũng có lý. Tôi còn đang đợi Văn Kiệt dẫn tôi đi thăm thú khu Tịnh Yên nữa đấy. Được rồi, để anh giúp cậu giải quyết việc này.” Nói đoạn Vương Thế Đường lấy điện thoại ra gọi người xử lý.
Sở Phàm đứng một bên cười hai thằng hề đang diễn trò, anh muốn xem thử Vương Thế Đường có thể tìm được kẻ đầu trâu mặt ngựa nào tới để giải quyết anh.
“Anh Sở Phàm, chúng ta mau rời khỏi đây thì hơn!"
Thấy Vương Thế Đường gọi điện thoại, Trần Mộng Dao bắt đầu sốt ruột.
Vừa nãy trong phiên đấu giá, cô nghe thấy người khác bàn tán về Vương Thế Đường, nói ông ta là ông chủ lớn ở thành phố Sùng An, nếu ông ta mà ra tay liệu Sở Phàm có ứng phó được không?
Trần Mộng Dao lên tiếng đã khiến Vương Thế Đường chú ý tới cô.
“Ái chà, ở đây còn có cô gái xinh đẹp thế này cơ à!” Vương Thế Đường bỏ điện thoại xuống, ánh mắt háo sắc nhìn chằm chằm Trần Mộng Dao.
“Em gái xinh đẹp, em tên là gì?” Vừa nãy trong phiên đấu giá, cô gái ngồi bên cạnh ông ta là hoa khôi của một trường đại học ở thành phố Sùng An, vốn dĩ ông ta đã hứa sẽ mua “Ngôi sao đêm” cho cô gái thì cô ta sẽ đồng ý làʍ ŧìиɦ nhân của ông ta.
Kết quả không mua được, cô gái đó cũng đi luôn không thèm ngoảnh đầu trở lại, điều này khiến Vương Thế Đường rất tức giận.
Đúng lúc đó Trần Văn Kiệt gọi điện thoại tới nói muốn nhờ ông ta giúp đỡ, ông ta đồng ý ngay, đang chuẩn bị xả giận thì không ngờ lại nhìn thấy một cô gái xinh đẹp như Trần Mộng Dao.