Vương Chí mới chuyển trường, vừa đến đã theo đuổi Tăng Y Y điên cuồng, ngày nào cũng hết hoa rồi lại đến đồ ăn, cô ta sắp phát điên rồi.
Bây giờ cô ta đang muốn gây dựng quan hệ với Sở Phàm, sao có thể lãng phí thời gian với tên đàn ông khác chứ.
Hôm nay khi đến trường, Vương Chí vẫn đứng cổng trường chào đón cô ta như mọi khi, chuẩn bị cả bữa sáng và nước uống.
Cô ta đang định từ chối thì mắt liếc thấy Sở Phàm từ ngoài đi vào, lập tức vui vẻ chạy theo, bỏ mặc Vương Chí đứng đó.
Vương Chí thấy vậy liền khó chịu, tuy rằng mới chuyển trường chưa lâu nhưng cậu ta thật lòng thích Tăng Y Y. Ai dè Tăng Y Y không những không cảm động mà còn lúc này còn đang chạy theo một người đàn ông khác. Mẹ kiếp sao cậu ta có thể nhịn được cơ chứ?
“Thằng kia, có bản lĩnh thì nói một câu xem nào. Để con gái ra mặt giúp thì còn ra cái gì chứ?!”
Vương Chí ngó lơ Tăng Y Y, mắt thì trợn trừng về phía Sở Phàm nói.
Sở Phàm liếc cậu ta từ đầu tới chân, nói: “Tôi tên Sở Phàm, có chuyện gì sao?”
“Sở Phàm phải không?”
Vương Chí chỉ tay về phía Sở Phàm, lạnh lùng nói: “Mày được lắm, bắt đầu từ giờ phút này, mày chính là tình địch của tao!”
“Cậu nói cái gì?”
Sở Phàm còn tưởng tai anh có vấn đề nên hỏi ngược lại.
Anh với Tăng Y Y còn chẳng phải bạn bè, lần trước anh cứu cô ta cũng chỉ vì không nhẫn tâm để một thiếu nữ đang phơi phới tuổi xuân bị hại, ngoài ra hai người không có bất kỳ quan hệ nào. Trước kia, Tăng Y Y vô cùng ghét anh, sao bây giờ lại nhảy ra cả tình địch vậy? Sở Phàm dở khóc dở cười, anh đang định giải thích thì Vương Chí đã nói tiếp.
“Sở Phàm, nếu mày là đàn ông, chiều nay tan học đến nhà thể chất, chúng ta so tài đánh bóng rổ, cho dù là đấu chọi 1-1 hay là thi đấu tao cũng chơi đến cùng, kẻ thua cuộc thì phải tự động rời khỏi Y Y, mày có dám không?”
“Cậu nói gì cơ?”
Sở Phàm liếc nhìn Vương Chí, nghi ngờ không biết có phải đầu óc cậu ta có vấn đề hay không nữa. Anh với Tăng Y Y chẳng có bất cứ quan hệ gì, chỉ vì Tăng Y Y chào anh thôi mà có cần phải đến mức quyết đấu vậy không?
“Xin lỗi, tôi không có hứng thú.”
Sở Phàm nhún vai, gương mặt lộ vẻ khó chịu, nói: “Cậu muốn chơi thì đi tìm người khác, tôi không rảnh.”
Nói xong, Sở Phàm quay người đi vào lớp.
Vương Chí đứng đó tức đến mức nghiến răng ken két, cậu ta chỉ tay về phía bóng lưng Sở Phàm, gào lên: “Sở Phàm, không ngờ mày lại là một con rùa rụt đầu. Đồ hèn nhát. Người như mày không xứng với Y Y!” Sở Phàm cười nhếch mép, hoàn toàn không bận tâm tới lời chửi rủa của cậu ta. Ở nhà họ Trần anh đã từng chịu bao nhiêu lời nhục mạ còn khó nghe gấp trăm lần. Bàn về việc chửi bới cãi nhau, tên Vương Chí này chẳng bằng một phần nghìn của Trần Mộng Vũ.
Vì thế anh quay đầu nhìn Vương Chí một cái, cười mỉm nói: “Tất cả những gì cậu nói đều đúng. Tôi thực sự không xứng với Tăng Y Y, vì thế cô ta là của cậu, chúc hai người trăm năm hạnh phúc.”
Nói xong, Sở Phàm hòa vào dòng người, nháy mắt đã không thấy đâu nữa.
Vương Chí sững người, đứng nguyên tại chỗ, cậu ta hoàn toàn không ngờ Sở Phàm lại nhận luôn là mình nhát gan. Điều này khiến cậu ta cảm giác như đánh phải một cục bông, vô cùng khó chịu.
“Vương Chí, rốt cuộc cậu gây sự đủ chưa?” Vương Chí còn chưa kịp hoàn hồn đã thấy Tăng Y Y nổi giận lôi đình, mắng cậu ta xối xả, sau đó rẽ đám đông, tức xì khói bỏ đi. Điều này khiến Vương Chí hiểu ra, cậu ta không hề giành được chiến thắng, trái tim của Tăng Y Y vẫn hướng về Sở Phàm.
“Thằng đáng chết, tao nhất định phải thắng mày!”
Vương Chí nhìn xa xăm về phía Sở Phàm vừa đi khỏi, sau đó mới chịu quay lại lớp dù không cam tâm.
Đám sinh viên thấy hết chuyện để hóng thì cũng lũ lượt tản ra, nhưng lại bắt đầu xì xào bàn tán.
“Cái cậu Vương Chí kia không phải là vừa mới chuyển trường à? Nghe nói cậu ta chơi bóng rổ rất giỏi, hiện đang là đội phó đội bóng rổ của trường đấy.”
“Hình như là thế. Nhưng mà cái cậu Sở Phàm kia, mình nhớ cậu ta đi ở rể mà nhỉ, còn bị vị hôn thê cắm sừng nữa, vị hôn thê của cậu ta hình như tên là Trần Mộng Vũ thì phải, cũng là một trong số những hoa khôi trường ta đấy!”
Những lời bàn tán tương tự như vậy nhiều không kể hết, chỉ lát sau thân phận của Sở Phàm và Vương Chí bị người ta moi ra, chuyện Vương Chí hẹn Sở Phàm quyết đấu ở sân bóng rổ cũng nhanh chóng bị lan truyền. Trong lớp, Sở Phàm đang nằm ngủ gục ra bàn thì bỗng dưng có người vỗ vai anh.
Sở Phàm ngẩng đầu lên, thì ra là bọn Lí Dục.
“Quý hóa quá, tiểu Phàm đích thân đến lớp nghe giảng cơ đấy?” Triệu Hiểu Kim bật cười, trêu chọc nói.
Sở Phàm ngượng ngùng, nói: “Dạo này hơi bận nên xin nghỉ một thời gian. Cuối cùng thì bây giờ cũng có thời gian, đương nhiên là phải đi học rồi.”
“Suýt chút nữa thì tôi tin cậu đấy, mồm thì nói là bận nên xin nghỉ, ai biết được cậu làm cái gì mà ngay cả hoa khôi Tăng Y Y cũng bị cậu làm cho mê mệt, giỏi lắm!”
Lí Dục vỗ vai Sở Phàm, vừa cười vừa nói.
“Cậu bảo sao?” Sở Phàm mờ mịt hỏi lại.
“Cậu còn không chịu thừa nhận?”
Lâm Khải khinh bỉ nói: “Lúc trước cậu còn thề thốt với bọn tôi là cậu với Trần Mộng Dao yêu nhau, bây giờ không phải vẫn chọn Tăng Y Y đó sao?” “Nhưng mà tôi thấy cậu tinh mắt đấy. Đúng là Trần Mộng Dao xinh đẹp nhưng người ta còn trẻ, Tăng Y Y thì khác, người ta trưởng thành rồi, hơn nữa còn tập múa nữa, dáng ngon không còn gì phải bàn, cậu phải tự thấy đủ nhé!”
Nghe mỗi người nói một câu, Sở Phàm chỉ thấy càng thêm mù mờ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
“Cậu không biết đã xảy ra chuyện gì thật à?”
Đám người Lí Dục thấy Sở Phàm vẫn ngu ngơ nên hỏi lại.
Sở Phàm cười khổ, bất lực nói: “Sáng nay tôi đi học, Tăng Y Y chạy tới chào tôi, sau đó một cậu tên Vương Chí nhảy ra đòi quyết đấu với tôi, còn nói kẻ nào thua thì phải rời khỏi Tăng Y Y gì đó.”
“Vấn đề là tôi với Tăng Y Y chẳng có quan hệ gì, các cậu nói xem chuyện này có phải rất nực cười không? Rồi thì bây giờ các cậu lại nói mấy câu khó hiểu này nữa.” Nghe xong đám người Lí Dục bỗng cảm thấy nhục hết sức.
Sở Phàm không nói dối ai bao giờ, bọn họ chắc chắn điều này, dù sao bọn họ đã ở cùng kí túc xá mấy năm, vì thế vẫn tin tưởng Sở Phàm.
Vậy có nghĩa là lời đồn nhảm ngoài kia là do một mình Vương Chí tung ra, mục đích là ép Sở Phàm nghênh chiến.
“Sở Phàm, cậu xem, dù là ở forum của trường hay là bảng tin thì đều có thông báo cậu và Vương Chí sẽ quyết đấu một trận bóng rổ để quyết định xem Tăng Y Y thuộc về ai.”
Sở Phàm liếc một cái rồi trả lại điện thoại, nói: “Đúng là nhạt nhẽo, cứ mặc kệ nó đi.”
“Mặc kệ không được ấy chứ.” Triệu Hiểu Kim đứng cạnh cười khổ.
Sở Phàm nghi hoặc nhìn cậu ấy một cái, cậu ấy mở một trang web ra, đưa điện thoại cho Sở Phàm.
“Bọn tôi tưởng thật nên nhân lúc sự việc còn đang hot, lập một kèo cá cược xem cậu và Vương Chí ai sẽ thắng. Bây giờ có hơn một nửa sinh viên trường nhảy vào rồi, con số tiền thưởng đã lên tới hàng trăm tệ, nếu cậu không đi, kèo cá cược của bọn tôi coi như bỏ.”