Sở Phàm hơi ngạc nhiên, rồi nhún vai nói: “Sao cũng được, miễn là mày thấy vui.”
Thấy bộ dạng dửng dưng của Sở Phàm từ đầu đến giờ, trong lòng Vương Chí luôn cảm thấy bực bội, thằng cha này đúng là biết làm ra vẻ ta đây lắm!
Tuýt......!
Một tiếng còi vang lên.
Vương Chí cúi người, tập chung tinh thần bắt đầu phòng bị.
Lượt đầu tiên là Sở Phàm tấn công, chỉ thấy anh ôm quả bóng, hai mắt nhìn thẳng vào rổ, mà không hề có bất kỳ động tác nào.
Thấy vậy, tất cả sinh viên ngồi xem đều vang lên tiếng cười rầm rộ.
Chỉ nhìn cái động tác ôm bóng và tư thế đứng của Sở Phàm thôi, đủ biết cậu ta không phải dân chuyên rồi, trình này mà đòi đấu với Vương Chí à, chỉ sợ lát nữa bị Vương Chí dẫn dắt cho không tìm được phương hướng nữa ấy chứ.
Vương Trí lúc này cũng phản ứng được ngay, cơ bắp khắp người cậu ta bất giác được thả lỏng hơn, trong lòng tỏ vẻ coi thường. Một kẻ tồi tệ như vậy, có tư cách gì mà tranh giành Tăng Y Y vơi cậu ta?
Sở Phàm đúng là không biết chơi bóng rổ, tuy là người thừa kế tương lai của nhà họ Sở, từ nhỏ đã phải học các loại lĩnh vực, kỹ thuật và nhiều kiến thức khác, nhưng cũng có những môn tự chọn, ví dụ như các môn thể thao như bóng rổ, và Sở Phàm lúc đó cũng không học cái này.
Nhưng, anh lại biết võ.
Chẳng phải chỉ là ném bóng vào rổ thôi sao, có gì đâu mà khó?
“Sở Phàm, rốt cuộc là mày có biết chơi không đó!” Quách Siêu hét to từ phía khán đài.
“Đúng đấy, mà kể cả không biết ném bóng, thì mày vỗ bóng vài cái cũng được mà, chứ cứ đứng im ở đó thì được cái gì?” Đàn em của Quách Siêu cũng lên tiếng mỉa mai.
Thấy mọi người trên khán đài đều cười lớn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Sở Phàm với vẻ khinh thường. Nghĩ cũng phải, trong những lúc rảnh rỗi ở quãng thời gian học đại học, thì Sở Phàm đều đi ship đồ ăn, anh chưa từng tham gia tiết thể dục nào thì làm sao mà biết chơi bóng rổ, cái người đặt cược một trăm nghìn vào ô Sở Phàm thắng, giờ chắc đang khóc rưng rức rồi ấy chứ?
Đúng lúc mọi người đang không ngừng chế giễu, thì Sở Phàm bắt đầu động đậy.
Thấy anh cầm bóng bằng một tay, đưa bóng giơ qua đầu rồi nhẹ nhàng ném đi, quả bóng bay thẳng về phía trước.
Vù!
Hình bóng màu đỏ của quả bóng bay ngang qua, trên gương mặt mọi người vẫn còn đọng nụ cười giễu cợt, Vương Chi thậm chí còn chưa vào thế phòng bị thì đã nghe thấy ‘Bụp’ một tiếng, bóng rơi thẳng vào trong rổ luôn!
Tuy quả bóng có đập một chút vào thành rổ, nhưng không sao hết, mà Sở Phàm đã ném được bóng vào rổ mới là sự thật. Lúc này, cả sân bóng rổ đều trở nên yên tĩnh đến lạ lùng.
Tất cả mọi người đều nhìn Sở Phàm với ánh mắt kinh ngạc, cảm giác mặt nóng, mũi hơi cay cay, cứ như vừa bị ai tát mấy chục cái vào mặt vậy.
Bọn họ vừa rồi còn chế giễu Sở Phàm không biết chơi bóng rổ, kết quả người ta đã ném thọt lỏn vào rổ chỉ trong chớp mặt, mà còn là với bộ dạng rất dửng dưng, khiến bọn họ không khỏi bồn chồn.
Trong khi tất cả mọi người còn đang sửng sốt, Sở Phàm lại lắc đầu nói với vẻ không hài lòng: “Chưa được, vẫn chưa ném quen thứ này lắm, vẫn bị va vào thành rổ thế này.”
Nghe thấy vậy, sắc mặt mọi người đột nhiên lộ vẻ khó chịu, vừa mới tưởng thằng cha này có chút bản lĩnh, không ngờ mới thế đã bắt đầu ra oai.
“Hừ, chắc chắn là mèo mù vớ cá rán, nên thằng cha này mới ném trúng, chờ lượt sau khi Vương Chí tấn công thì anh ta sẽ biết tay ngay thôi!” Trần Mộng Vũ khoanh hai tay trước ngực, nói với giọng tức tối. Quách Siêu ngồi bên cạnh gần đầu lia lịa, cũng không tin là Sở Phàm lại có bản lĩnh gì hết.
Lúc này, Vương Chí đứng ở giữa sân bóng rổ mới hoàn hồn.
Cậu ta cười khẩy một tiếng, ôm quả bóng nảy trở lại mà lạnh lùng nói: “Đồ khốn, tao đã hơi xem thường mày, nhưng mày yên tâm, từ giây phút này trở đi, tao sẽ không cho mày ném vào một quả nào nữa.”
“Câu nói này, mày cũng đã nói lúc đầu rồi còn gì.” Sở Phàm nhún vai, nói với giọng dửng dưng.
Vương Chí tối sầm mặt lại, vô cùng căm giận.
Mồm mép của thằng cha này đúng là đáng ghét!
“Tuýt” tiếng còi lại vang lên.
Vương Chí bắt đầu tấn công!
Thấy Vương Chí cầm quả bóng trên tay, hơi nhún người một cái rồi bắt đầu dẫn bóng.
Không thể phủ nhận, kỹ thuật về bóng rổ của Vương Chí đúng là rất giỏi, quả bóng trong tay cậu ta giống như là có sinh mệnh vậy, linh hoạt đến vô cùng, một lúc bên trái một lúc bên phải, lúc lại nảy lên nảy xuống, bay lượn rất đẹp mắt. Nhưng, Sở Phàm vẫn đứng im một chỗ, không hề động đậy gì hết.
Điều này khiến cho Vương Chí nhất thời không biết nên tấn công như thế nào, chỉ cần Sở Phàm tỏ ra một chút phòng bị, thì cậu ta sẽ biết cách đối phó ngay, đằng này Sở Phàm lại không động đậy gì cả, khiến cậu ta không đoán thể được điều gì.
Giống như vô chiêu thắng hữu chiêu trong võ thuật vậy, lúc này khiến cho Vương Chí không biết đường nào mà lần.
Nhưng thực ra thì Sở Phàm quả là không biết nên phòng bị như thế nào, anh chỉ biết là đừng để Vương Chí ném được bóng vào rổ là được, còn một loạt những thao tác cầm bóng múa may loạn xạ của Vương Chí vừa rồi, Sở Phàm gần như chẳng hiểu gì cả.
“Mau tấn công đi chứ!”
Mọi người trên khán đài thấy sốt ruột thay cho Vương Chí, ai nấy đều hét to lên. Vương Chí cắn chặt răng, cậu ta lao về phía trước, định vượt qua Sở Phàm thực hiện cú ném ba bước đến rổ, có thế nào đi nữa cũng nên ăn một điểm lấy tinh thần cái đã.
Nhưng, đúng lúc cậu ta đi qua người Sở Phàm, cảm giác như tay đột nhiên bị trống rỗng, nhưng Vương Chí vẫn chưa phản ứng kịp, sau khi ba bước nhảy lên, giơ tay một cái, mới phát hiện ra quả bóng trong tay cậu ta không còn nữa!
Cậu ta ngoái đầu nhìn, mới phát hiện Sở Phàm đang ôm bóng, hơn nữa còn nhìn cậu ta bằng ánh mắt như nhìn một thằng ngốc, như thể đang nói thằng: “Bóng của mày đang trong tay bố mày rồi mà còn lao về phía trước, mày đang chơi không khí à!”
Ồ!
Cả sân bóng rổ đều ồ lên.
Mọi người đều không ngờ rằng Sở Phàm lại có thể cướp được bóng từ tay Vương Chí dễ dàng đến vậy. Cả quá trình thậm chí còn không nhìn rõ được Vương Chí bị cướp bóng từ lúc nào.
“Đến lượt tao rồi chứ?” Sở Phàm híp mắt cười.
Anh bỗng nhiên phát hiện ra môn thể thao bóng rổ này cũng khá là thú vị.
Vương Chí chột dạ, lần đầu tiên trong môn bóng rổ sở trường của cậu ta, lại có cảm giác như sắp thất bại đến thế.
Nhưng trước mắt không phải lúc để cậu ta nghĩ những điều này, cậu ta nhanh chóng lấy lại tinh thần, thể hiện ra tư thế phòng bị một lần nữa, đợi Sở Phàm tiến công.
Một tiếng còi vang lên!
Sở Phàm hai tay cầm bóng, lao một bước lên phía trước.
Khi tất cả mọi người tưởng anh đang bắt đầu tấn công, thì thấy Sở Phàm lại một lần nữa ném bóng về thẳng phía trước, mục tiêu nhắm trúng rổ!
“Vãi, tên này điên rồi à, cậu ta tưởng cậu ta lại may mắn lần nữa chắc?” “Chắc chắn là không ném trúng đâu!”
Thấy mọi người trên khán đài gáo thét mặt đỏ tía tai, nhìn chằm chằm vào quả bóng đang bay trên không trung.
Vù một tiếng!
Trong con mắt sững sờ của mọi người, bóng của Sở Phàm lại một lần nữa lọt rổ, hơn nữa lần này còn không bị chạm vào thành rổ nữa.
“Không...... không thế nào!”
Vương Chí mặt mày thẫn thờ, suýt nữa thì ngồi sụp xuống sân.
Tuy Sở Phàm mới ném vào được hai quả, cậu ta cũng vẫn còn hai lần tấn công, nhưng cậu ta đã không còn dũng khí tiếp tục thi đấu nữa, vì ba lượt đấu vừa rồi, cậu ta không hề nhận ra được ý đồ của Sở Phàm.
Mọi người ngồi trên khán đài cũng im bặt không nói gì cả.
Lần này Sở Phàm ném bóng vào rổ một cách dứt khoát, không ai còn nghi ngờ là do anh may mắn nữa.
Thằng cha này, đúng là tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi!