Chàng Rể Phi Thường

Chương 162: Bố con đều ra mặt



“Hai người đang làm cái trò gì đấy!!”

Vương Chí đột nhiên đập mạnh chai rượu xuống đất.

“Bụp” một tiếng, lập tức kiến cho Tăng Y Y đang tìm hộp phấn và cây son cũng phải giật nảy mình, hai tay cô ta run run, cả người đổ ập hẳn lên vào lòng Sở Phàm.

Ngay lúc đó, Sở Phàm ngẩng đầu hít một hơi rồi nín thở.

Tăng Y Y vội vàng ngồi dậy, mặt mày đỏ ửng, trong ánh mắt lộ rõ vẻ ngại ngùng và căng thẳng đến bất an.

Và cảnh tượng này đối với Vương Chí mà nói, chẳng phải là cảnh tượng hai người Sở Phàm đã làm xong chuyện rồi hay sao?

“A!!”

Vương Chí hét lên như điên, lao lên đạp vào cánh cửa xe của Tăng Y Y.

Hai người bạn đứng phía sau cậu ta là A Bưu và Tần Tấn cũng biết được nguyên nhân vì sao mà Vương Chí lại đột nhiên hét lên như điên vậy, bọn họ hằm hằm lấy luôn bình hoa và chiếc ghế trong tay đập thẳng vào xe BMW của Tăng Y Y.
Choác choác vài tiếng!

Kính xe BMW bị chiếc ghế đập cho hiển rõ các vết nứt nhỏ, cửa xe thì lại càng bị lồi lõm rất nhiều chỗ.

Tăng Y Y sợ kêu thét lên, lao vào trong lòng Sở Phàm, đầu cô ta dụi thẳng vào trong ngực anh.

“Chúng mày còn dám ôm nhau à?!” Thấy vậy, Vương Chí như mất hết lí trí, cứ thế gào thét giống như một con thú phát điên, khiến người khác không khỏi kinh sợ.

Sở Phàm nhíu chặt lông mày, rồi nhẹ nhàng vỗ vai Tăng Y Y, ra hiệu cho cô không phải sợ.

Khi Vương Chí đang dồn sức chuẩn bị tấn công tiếp, anh mở mạnh cửa ra, ra sức đập vào ngực Vương Chí.

“Ối!”

Vương Chí kêu lên một tiếng, cậu ta nằm bò ra nền, bắt đầu cảm thấy hoa mắt chóng mặt.

Hai người A Bưu và Tần Tấn thấy Sở Phàm còn dám xuống xe, không khỏi lộ ra một nụ cười khẩy.

“Thằng khốn, mày cũng được đấy, dám động vào cả người phụ nữ mà anh em của tao thích, hôm nay không tẩn cho mày một trận thì có khác gì để cho người ta cười vào mặt ba chúng tao à?!”
A Bưu nhặt chiếc ghế bị gãy lên, cười khẩy nói.

Sở Phàm nhìn ba bọn chúng với ánh mắt dửng dưng: “Tao không biết chúng mày đang nói gì, nhưng chúng mày đã làm hỏng xe của Tăng Y Y, nếu không đền thì chúng mày đừng hòng biến khỏi chỗ này.”

“Lại còn đền tiền?”

A Bưu như thể nghe được câu chuyện cười mà nực cười nhất từ trước đến nay, hắn và Tần Tấn nhìn nhau cười phá lên: “Có lẽ là mày chưa biết được thân phận của chúng tao nên mới nói ra những lời ngây thơ như thế.”

“Nhưng không sao cả, rất nhanh thôi, mày sẽ phải hối hận vì tất cả những gì mày đã làm hôm nay.” A Bưu nháy mắt ra hiệu cho Tần Tấn.

Tần Tấn hiểu ý, lập tức đi vào một góc gọi điện thoại cho bố của Vương Chí, bảo ông ta cho người đến đây.

Tuy bọn họ cũng có chút máu mặt, nhưng dù sao không phải là người ở khu Tịnh Yên này, không tìm ngay được nhiều người giúp đỡ, cho nên báo cho Vương Thế Đường là cách thông minh nhất.
Còn A Bưu, xách chân ghế chuẩn bị đánh Sở Phàm trước.

“Tao không muốn đánh nhau, mày đứng có ép tao.” Sở Phàm nhìn A Bưu đang muốn xông lên, lạnh lùng nói.

“Hừ, mày không thoát được đâu!” A Bưu còn tưởng Sở Phàm sợ rồi, cười khẩy một cái rồi lao thẳng đến chỗ Sở Phàm.

“Chết con mẹ mày đi!”

Hắn nhảy lên cao, chiếc ghế trong tay đập mạnh từ trên đỉnh đầu xuống một cách không hề nương tay!

Cú đánh này nếu Sở Phàm không né ngay thì tuyệt đối sẽ rơi vào cảnh đầu toác máu chảy, thậm chí A Bưu còn đã nhìn thấy cảnh tượng Sở Phàm ôm đâu quỳ dưới đất mà kêu gào thảm thiết.

Nhưng cảnh tượng trong đầu hắn lại không xuất hiện.

Cú đập ghế đó của hắn lại bị Sở Phàm dùng một tay tóm lấy một cách đơn giản, khiến hắn không thể làm gì nổi.

“Cái...... cái gì thế?!” A Bưu ngớ người ta, hắn là dân võ karate đã lên đai đen, sức đập vừa rồi của hắn đừng nói là người bình thường không thể đỡ được, mà kể cả đỡ được thì cũng không thể đơn giản như động tác vừa rồi của Sở Phàm.
Thằng cha này sao mà làm được thế?

Sắc mặt A Bưu thộn ra, nhưng còn chưa để cho hắn hoàn hồn thì Sở Phàm đã nhanh chóng giơ chân đạp mạnh vào bụng hắn, khiến hắn văng ra một đoạn.

“Phụt!”

Cú đá này Sở Phàm không nể nang gì hết, A Bưu ộc luôn máu tươi tại đó, sắc mặt tái nhợt nằm bò nên nền đất, không thể ngóc đầu nổi nữa.

Tần Tấn đứng bên cạnh cũng sửng sốt, bọn họ đều không ngờ một kẻ ăn hại bị nhà họ Trần đuổi ra khỏi nhà như Sở Phàm lại là một người có thân thủ cao siêu đến vậy.

“Mày...... mày đừng có qua đây, bác Vương đang ở gần đây, bác ấy đã cho người tới rồi!”

Tần Tấn thấy ánh mắt của Sở Phàm nhìn sang hắn, còn tưởng Sở Phàm định ra tay nên vội vàng nói to.

Sở Phàm nhếch miệng, lộ ra một vẻ khinh thường rồi đi thẳng vào xe, chuẩn bị rời khỏi.
Đừng nói là Vương Thế Đường giờ chưa tới đây, kể cả ông ta có tới, thì cũng chỉ thêm người bị ăn đánh mà thôi, nhưng giờ đây anh chỉ muốn đưa Tăng Y Y về nhà rồi anh cũng cố gắng về nhà anh thật sớm.

Trần Mộng Dao suýt nữa thì bị chị gái mình và anh rể câu kết làm nhục, trong lòng chịu tổn thương quá lớn, mấy hôm nay ăn không ngon ngủ không yên, anh phải mong chóng về nhà mới được.

Nhưng còn chưa chờ cho xe khởi động, phía bên ngoài bãi đỗ xe đã vọng đến những tiếng bước chân huỳnh huỵch.

Thấy Vương Thế Đường trước đây đã từng đụng mặt một lần, đang đưa một đám người mặc áo đen lao vào, bao vây chiếc xe mà Sở Phàm và Tăng Y Y đang ở bên trong.

“Vương Chí, con sao rồi?!”

Vương Thế Đường vừa nhìn đã thấy ngay con mình đang nằm ở một bên, không ngừng vặn vẹo người vì đau mà vội vàng chạy đến hỏi.
“Bố, may mà bố đến đây, bố phải đòi lại công bằng cho con đấy!”

Vương Chí vừa nhìn thấy bố mình, lập tức xúc động đến khóc òa lên, như thể vừa chịu một ấm ức rất lớn vậy.

Nhưng cậu ta cũng không nghĩ xem, Tăng Y Y và cậu ta còn không phải là bạn của nhau, chưa cần nói Tăng Y Y chưa làm chuyện đó với Sở Phàm, mà kể cả làm rồi, thì có liên quan gì đến Vương Chí cậu ta đây?

Nhưng Vương Thế Đường lại không nghĩ như vậy, ai bắt nạt con trai ông ta, thì ông ta sẽ đi xử người đó!

“Yên tâm đi con, có bố ở đây, ai dám bắt nạt con thì đều phải trả giá hết!” Vương Thế Đường nói với giọng nguy hiểm.

Nói xong ông ta ngẩng đầu lên nhìn người thanh niên mặc áo đen đứng bên cạnh: “Tiểu Đông, chuyện này giao cho cậu, chỉ cần cậu làm tốt, tôi sẽ không để cậu và anh em của cậu thiệt thòi!”
Người đàn ông mặc áo đen tên là tiểu Đông cười hí hí rồi nói: “Ông chủ Vương khách sáo rồi, anh là bạn của đại ca tôi, chuyện của anh thì tôi đương nhiên sẽ giúp anh giải quyết.”

Nói xong, hai người đi về hướng chiếc xe BMW.

Khi nhìn thấy Sở Phàm ngồi trên ghế lái, sắc mặt của hai người đột nhiên thay đổi hẳn.

“Thì ra là thằng ranh này!”

Vương Thế Đường nói to một tiếng, tay chỉ vào Sở Phàm.

“Ông chủ Vương, chúng ta lại gặp nhau rồi, trùng hợp đấy nhỉ.” Sở Phàm cười rồi xuống xe, nhìn Vương Thế Đường mà nói.

“Được đấy, mấy hôm trước gây chuyện với tao, giờ lại gây chuyện với con trai tao, này thằng họ Sở, mày cứ phải đối đầu với nhà họ Vương chúng tao mới chịu à?” Vương Thế Đường nghiến răng, gằn giọng nói.

“Đây đâu thể trách tôi, hai bố con ông tự vác mặt đến gây chuyện với tôi trước, sao lại trách tôi làm mất mặt mấy người được?” Sở Phàm khoanh hay tay trước ngực, nói với giọng bình thản.
“Được, mày giỏi lắm!”

Vương Thế Đường cười khẩy nói: “Vậy thì hôm nay để xem ai sẽ làm ai mất mặt đây!”

Vừa nói xong, Vương Thế Đường đưa ánh mắt sang nhìn tiểu Đông.