Chàng Rể Phi Thường

Chương 169: Trong nhà thờ tổ họ Trần



Những tên đàn em nghe lệnh liền lập tức xông tới chỗ Mao Cương và đám đàn em của hắn, chỉ trong phút chốc đã khống chế được toàn bộ đám người này.

Mao Cương trợn tròn hai mắt, ánh mắt hung hãn nhìn chằm chằm Sở Phàm, như chỉ muốn lột da xé thịt Sở Phàm vậy, hắn ta không thể ngờ rằng từng nước cờ hoàn hảo, kế hoạch cẩn thận nhưng lại thua trong tay thằng cha Sở Phàm này.

Cả một đám người bị lôi vào nhà xưởng bỏ hoang, một lát sau vang lên những tiếng hét thất thanh.

Giang Mậu đứng bên cạnh Sở Phàm nói một cách chân thành: “Cậu chủ, lần này thực sự cảm ơn cậu, nếu không tôi có chết cũng không biết chết như thế nào.”

Vì không muốn làm lộ mối quan hệ giữa hắn và Sở Phàm cho nên lúc nãy trước mặt Mao Cương hắn đã gọi Sở Phàm là “cậu Sở”, còn bây giờ Mao Cương không có ở đó nên hắn không phải giấu nữa.
Sở Phàm mỉm cười nói: “Đây là điều tôi nên làm, nếu anh bị người ta hại thì chẳng phải thế lực của tôi sẽ yếu đi hay sao? Chút nữa tôi sẽ gửi mail cho anh thông tin của những người hợp tác với Mao Cương, để anh chuẩn bị trước.”

“Vâng, tôi rõ rồi ạ!” Giang Mậu chắp tay quyền lễ phép nói.

Sở Phàm gật đầu quay người lôi tên sát thủ bị anh đánh ngất xuống xe, sau đó anh nổ máy đi về hướng khu biệt thự liền kề.

Nhưng sau khi quay trở về biệt thự, anh lại vô cùng kinh ngạc với cảnh tượng trước mặt, lúc này anh chỉ thấy nữ vệ sĩ được anh sắp xếp ở đây bị đánh ngất, cửa lớn của ngôi biệt thự bị mở toang.

Sắc mặt anh tối sầm lại, lập tức chạy lên tầng hai.

Thật đúng như dự đoán, Trần Mộng Dao cũng biến mất không thấy đâu cả.

“Mẹ kiếp!”

Trong lúc tức giận Sở Phàm đã bật ra một câu chửi thề.
Anh vốn cũng đã lo lắng nếu về muộn ở biệt thự sẽ xảy ra chuyện nhưng không ngờ điều lo lắng của anh lại trở thành sự thật.

Trên đường trở về anh đã bị Mao Cương chặn lại, vậy thì kẻ ra tay bắt cóc Trần Mộng Dao không cần phải đoán cũng có thể biết ai đã làm.

Anh nhìn xung quanh, quả nhiên phát hiện trên giường có một mảnh giấy, trên đó có ghi dòng chữ: “Nếu không muốn Trần Mộng Dao bị thương, thì tối nay bảy giờ hãy đến nhà thờ tổ họ Trần nhận tội chịu phạt!”

“Hừ, nhà họ Trần này được lắm, đúng là to gan!” Sở Phàm cười nhếch miệng, quay người lập tức gọi điện cho bác Đinh để bắt đầu tiến hành phần cuối cùng trong kế hoạch.

Anh vốn định đợi cho sức khoẻ của Trần Mộng Dao tốt hơn một chút, sau đó mới tính sổ với nhà họ Trần, nhưng mà không ngờ rằng nhà họ Trần lại vội vàng tìm đến chỗ chết như vậy, nên anh sẽ cho họ được thoả mãn nguyện vọng này thôi!
“Cậu chủ, ở đây đều đã chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, lúc nào cũng có thể bắt đầu ra tay!”

Sở Phàm gọi điện thoại được một lúc thì chỉ trong chốc lát bác Đinh đã gọi lại báo tình hình.

“Cảm ơn bác Đinh, giờ việc còn lại cứ để cháu lo!” Sở Phàm trầm giọng nói, sau đó lập tức tắt máy.

Sáu rưỡi tối, Sở Phàm bắt taxi đi thẳng tới nhà thờ tổ nhà họ Trần.

Sở dĩ anh không vội vàng, không lo lắng cho tình hình của Trần Mộng Dao không phải vì anh nghĩ rằng nhà họ Trần sẽ đối xử tử tế với Trần Mộng Dao mà là vì anh đã gài người trong nhà họ Trần từ trước, có nội ứng bên trong âm thầm chăm sóc cho Trần Mộng Dao nên anh không phải lo cô sẽ gặp phải tổn thương nào cả .

Trước cổng nhà thờ tổ nhà họ Trần, Sở Phàm bình thản bước xuống xe, khi nhìn thấy cánh cổng lớn được tân trang lại anh chỉ mỉm cười lạnh lùng.
Thời gian vừa qua anh đã kiếm được cho nhà họ Trần không biết bao nhiêu tiền của, không ngờ họ lại lập tức sửa sang lại bộ mặt bên ngoài, và còn tưởng rằng bản thân họ là dòng họ danh giá ghê gớm lắm sao?

“Mày là ai?”

Trước cổng nhà họ Trần, hai tên vệ sĩ được thuê với giá cao chặn lại trước mặt Sở Phàm, không cho anh vào.

Sở Phàm lạnh lùng nói: “Tao là Sở Phàm, đến theo lời mời của nhà họ Trần!”

“Ha ha ha, thì ra mày chính là tên vô dụng bị nhà họ Trần đuổi đi à!” Hai tên vệ sĩ cười lớn, trong ánh mắt chứa đầy sự chế giễu và khinh thường.

“Bà Trần đã dặn rồi, khi mày đến phải quỳ để đi vào, hơn nữa còn phải đi ba bước khấu đầu một cái, đi chín bước vái một lạy để tỏ thái độ nhận sai nếu không thì mày đừng hòng gặp được Trần Mộng Dao!”
Một trong hai tên vệ sĩ cười nhếch nói lớn.

Sở Phàm nghe xong những lời này cũng không hề tức giận, nhà họ Trần bắt cóc Trần Mộng Dao chắc chắn là đã có chuẩn bị kỹ lưỡng, sao có thể để anh dễ dàng tha cho anh được.

Nhưng anh sao có thể cúi đầu trước những con người này được, như vậy chẳng khác nào làm trò cười cho người khác sao?

“Tao sẽ không quỳ để đi vào, tao sẽ đợi ở đây, đợi bà ấy đưa Mộng Dao ra đây!” Sở Phàm chắp hai tay sau lung, điềm tĩnh nói.

Hai tên vệ sĩ sửng sốt vô cùng giống như đang được nghe chuyện hài hay nhất thế giới vậy, chúng không nhịn được mà phá lên cười.

“Vậy mày hãy chờ ở đây đi, bà Trần còn dặn rằng nếu đúng bảy giờ mày không vào bên trong nhà thờ tổ thì cứ mỗi phút trôi qua, bà ấy sẽ vạch lên mặt Trần Mộng Dao một dao, mày hãy suy nghĩ cho thật kỹ đừng vì một chút tự tôn của bản thân mà khiến người phụ nữ mình yêu bị huỷ đi nhan sắc đấy!”
“Nếu nhà họ Trần dám làm như vậy thì chỉ khiến họ rơi vào thảm cảnh không thể ngóc đầu lên được thôi, tao cũng chẳng nói đùa làm gì.” Sở Phàm khẽ cau mày, lạnh lùng nói.

Nhưng hai tên vệ sĩ kia lại bỏ ngoài tai lời của anh, một thằng ở rể vô dụng bị đuổi khỏi dòng họ mà lại muốn làm cho nhà họ Trần không ngóc nổi đầu, chẳng phải chuyện nực cười hay sao?

Đúng lúc này bên trong nhà thờ tổ, con cháu nhà họ Trần đã hội tụ đầy đủ từ sớm.

Trần Mộng Dao bị trói lại, khuôn mặt tái nhợt quỳ chính giữa sảnh, bà Trần ngồi ở ghế đầu, ánh mắt sắc bén vô tình.

“Bà nội, sắp bảy giờ rồi mà tên Sở Phàm kia vẫn chưa chịu vào, xem ra thì anh ta cũng không quan tâm đến sự sống chết của con ranh con này rồi!” Trần Mộng Vũ ở bên cạnh nói lớn.

Lúc Trần Mộng Dao bị bắt cô ta đã muốn lập tức ra tay báo thù, nếu không phải là bà Trần ngăn cản thì cô ta đã cào nát khuôn mặt của Trần Mông Dao rồi.
“Đừng nóng vội, Sở Phàm đã đến đây rồi và đang đứng ở ngoài cổng thôi.”

Quản gia đã báo cáo lại tình hình bên ngoài ngôi nhà cho bà ta, bao gồm cả những lời mà Sở Phàm đã nói truyền đạt lại cho bà ta không sót một chữ nào.

Cho nên lúc này trong lòng bà Trần cũng vô cùng tức giận, một tên vô dụng được nhà họ Trần nuôi dưỡng ba năm liền vậy mà hôm nay lại dám đến đây uy hϊếp nhà họ Trần, thật đúng là đại nghịch bất đạo mà!

Xem ra quyết định bắt cóc Trần Mộng Dao đến đây lần này là vô cùng đúng đắn, phải tận dụng cơ hội tốt này để trừng trị Sở Phàm, nếu không trong mắt cậu ta lại sẽ không còn coi ai ra gì nữa!

“Bà nội, đã bảy giờ một phút rồi ạ!”

Trần Mộng Vũ canh từng giây từng phút, khi thời gian đã quá một phút mà Sở Phàm vẫn chưa vào, thì cô ta lập tức vui mừng hét lớn.
Bà Trần khẽ cau mày, bà ta không hiểu tại sao Sở Phàm lại không vào, chẳng có lẽ cậu ta thực sự không quan tâm đến sự sống chết của Trần Mộng Dao hay sao? Nhưng những lời lúc nãy dù sao cũng đã nói ra rồi thì chắc chắn nói được sẽ phải làm được.

“Được rồi, con ra tay đi.”

Bà ta hướng về phía Trần Mộng Vũ gật đầu, ra hiệu rằng cô ta có thể hành động.

Khuôn mặt Trần Mộng Vũ lộ rõ sự háo hức bệnh hoạn, cô ta móc trong túi ra một lưỡi dao nhỏ sắc bén, nghiêng ngả đi về phía Trần Mộng Dao.

Lúc này, Trần Mộng Dao yếu ớt ngẩng đầu lên nhìn Trần Mộng Vũ cười đau khổ nói: “Chị …...”

“Câm miệng!”

Trần Mộng Vũ đanh giọng hét lớn: “Mày không xứng gọi tao là chị, mày và thằng khốn Sở Phàm đó liên kết lại huỷ hoại tao, bây giờ tao phải phá huỷ khuôn mặt của mày!”
“Chị, nếu không phải chị lừa em đến khu nhà kho, nếu không phải chị muốn để cho Quách Siêu cưỡng bức em thì Sở Phàm cũng không tức giận như vậy mà làm những chuyện đó với chị, chị à, tại sao chị vẫn chưa tỉnh ngộ chứ?” Trần Mộng Dao nghẹn ngào giọng chứa đầy sự thất vọng.

Sau khi những lời này nói ra, trong phòng khách của nhà họ Trần đột nhiên bàng hoàng xôn xao cả lên.