Lúc đầu khi nhìn thấy đám người nhà họ Kiều, Sở Phàm đã cảm thấy khí chất của những người này không giống với người phổ thông bình thường.
Nhất là hai người Kiều Bình và Kiều An, trên người tỏa ra một kiểu khí chất rất giống với những gì mà anh thấy được ở nhà họ Sở hồi còn bé, rõ ràng không phải là người bình thường.
Còn về triệu chứng chết giả của ông Kiều đây, ngày trước Sở Phàm khi ở bên cạnh ông Quỷ Cốc, có những lúc không có gì làm anh thường lấy sách về y thuật của ông Quỷ Cốc ra xem.
Bên trong có một trường hợp, rất giống với tình trạng lúc này của ông Kiều, vừa rồi anh phỏng đoán tình trạng của ông Kiều chỉ là chết giả, và sau khi bắt mạch xong, mới khẳng định là đúng như vậy.
“Đúng thế, nếu cậu đã nhìn ra thì tôi cũng không giấu cậu làm gì, nhà họ Kiều chúng tôi có dòng dõi học võ.” Kiều Bình hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng nói thật ra với Sở Phàm. “Bố?” Cô gái ngồi bên cạnh kêu lên một tiếng.
Cô ấy kinh ngạc như vậy, chủ yếu là vì xã hội ngày nay không hề tôn sùng võ học, nhiều khi những kiều võ vẽ này trong mắt những người bình thường không là mấy thứ vô dụng thì cũng là mấy kỹ thuật đặc biệt chỉ dùng để đóng phim mà thôi.
Và những dòng họ thừa kế võ học Hoa Hạ như bọn họ đương nhiên không thể tùy tiện xuất hiện trong tầm mắt của người bình thường được.
Kiều Bình xua tay, ra hiệu cho con gái không cần lo lắng, rồi nói tiếp: “Quên mất chưa giới thiệu với cậu, đây là con gái tôi, Kiều Tuyết, không biết cậu thanh niên đây tên là gì vậy?”
“Cứ gọi tôi là Sở Phàm được rồi.”
Sở Phàm cười, cũng không che giấu họ tên thật của mình, anh lại hỏi: “Câu hỏi thứ hai, lần này cái chết của ông Kiều chắc là đến bất ngờ đúng không?” “Đúng vậy!”
Kiều Bình không ngờ rằng Sở Phàm lại đoán được nhiều như vậy, không khỏi kinh ngạc mà nói: “Nhà họ Kiều chúng tôi ở bên ngoài có không ít kẻ thù, lần này bố tôi bị người ta bày mưu hãm hại nên mới như vậy, giờ đây nếu bố tôi thực sự phải về nơi tây phương cực lạc, vậy thì nhà họ Kiều sau này sẽ càng phải chịu nhiều sự kìm hãm của nhiều phía, cuộc sống sẽ ngày càng khó khăn hơn.”
“Cho nên khi tôi nghe thấy cậu nói bố tôi còn chưa chết, tôi mới xúc động như vậy, chính là vì nhà họ Kiều chúng tôi bây giờ không thể không có người trụ cột chính là bố tôi!”
Nghe thấy vậy, Sở Phàm càng chắc chắn về suy đoán của mình hơn.
Lúc này, anh đột nhiên nhìn sang Kiều Tuyết ngồi bên cạnh: “Câu hỏi cuối cùng, Kiều Tuyết, cô còn trong trắng không?” “Bốp!”
Sở Phàm vừa nói xong, Kiều Tuyết giáng ngay cho anh một cái tát thẳng mặt, tát một cái mà anh không thể né nổi.
“Dở người à!” Kiều Tuyết cắn răng cắn lợi, đôi mắt long lanh trừng trừng nhìn Sở Phàm mà chửi.
Sở Phàm mếu máo cười: “Tôi không có ý mạo phạm đâu, mà là chuyện này có liên quan đến chuyện chữa trị cho ông nội cô thôi.”
Nghe thấy vậy, Kiều Tuyết không khỏi ngạc nhiên, Kiều Bình ngồi bên cạnh ho khan một tiếng, giả vờ nói với vẻ nghiêm túc: “Tuyết à, liên quan đến sự sống chết của ông nội con, con đừng nghĩ gì, có gì con cứ nói thẳng ra.”
Sắc mặt Kiều Tuyết trở nên ửng đỏ, hai bàn tay trắng nõn nắm chặt vào nhau, cuối cùng mới nhẹ nhàng gật đầu.
“Vậy thì có thể bắt đầu điều trị rồi.”
Sở Phàm thở phào, rồi dặn: “Giúp tôi chuẩn bị một bộ kim châm, và một con dao phẫu thuật đã được khử trùng.” “Tôi đi ngay!”
Kiều Bình vội vàng nhận lời rồi đi nhanh ra khỏi phòng bệnh.
Khi trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người Sở Phàm và Kiều Tuyết, Kiều Tuyết lại nhìn Sở Phàm từ đầu xuống chân với vẻ tò mò: “Cậu thật sự có thể cứu được ông nội tôi không?”
Sở Phàm im lặng một lúc mới nói: “Tôi không dám bảo đảm một trăm phần trăm sẽ thành công, nhưng tôi nắm chắc được bảy mươi phần trăm.”
“Cao như vậy sao?” Kiều Tuyết ngạc nhiên, chiếc miệng nhỏ đỏ hồng đang há hốc thành hình chữ O.
Sở Phàm thì lại không hề cảm thấy thanh thản, có lẽ nắm chắc được bảy mươi phần trăm đối với người khác mà nói đã là rất cao rồi, nhưng đối với người làm việc chữa trị cho người khác như anh thì bảy mươi phần trăm là không hề đủ.
Lúc này, Kiều Bình vội vàng đi vào phòng bênh, trên tay cầm một bộ kim châm và một con dao phẫu thuật. "Cậu Sở, cậu cầm lấy.” Sở Phàm đón lấy, rồi nói với vẻ mặt nghiêm trọng: “Quá trình chữa trị sau đây, tôi không muốn có bất kỳ ai quấy rầy, nếu không ông Kiều có thể sẽ không bao giờ tỉnh lại được.”
Kiều Bình chăm chú nhìn rồi trầm giọng nói: “Yên tâm đi, tôi ở bên ngoài trông chừng, tuyệt đối sẽ không có ai quấy rầy cậu!”
Sở Phàm gật đầu, đưa con dao phẫu thuật cho Kiều Tuyết đang ngây người đứng đó.
“Á, đưa cho tôi làm gì, tôi đâu có biết dùng!” Kiều Tuyết ngạc nhiên, lúng túng cầm con dao phẫu thuật trong tay.
Sở Phàm bình thản nói: “Cô cần lấy con dao này, đi tìm một chiếc cốc thật sạch, đựng khoảng gần một nửa cốc máu của cô là được.”
Kiều Tuyết ngớ người ra, cứu chữa cho ông nội sao lại cần đến máu của cô ấy chứ?
Nhưng Sở Phàm không giải thích, cô cũng không dám hỏi, thế là cô lấy một chiếc cốc sạch loại dùng một lần, đi vào nhà vệ sinh dùng con dao cắt đầu ngón tay cô, một lúc sau nửa chiếc cốc đã nhỏ đầy máu tươi. Cô học võ từ bé, thể trạng khỏe mạnh hơn người bình thường rất nhiều, nửa cốc máu này nếu đổi là người bình thường thì e rằng đã bị suy nhược ngay lúc đó, nhưng Kiều Tuyết chỉ hơi tái mặt một chút, còn không có triệu chứng gì cả.
Ở bên giường bệnh, Sở Phàm bắt đầu mở chăn lên, tay anh thoăn thoắt cởϊ qυầи áo trên người ông Kiều ra.
Cầm chiếc cốc mà Kiều Tuyết đem đến, Sở Phàm dùng hai ngón tay nhúng vào máu, trên ngực của ông Kiều phác họa một đường máu đỏ tươi, chỉ một lúc sau, trên ngực ông Kiều đã hiện ra một bản đồ rất phức tạp, nhưng đứng nhìn từ ra lại trông giống như một chữ phồn thể phóng đại.
Kiều Tuyết vốn muốn hỏi Sở Phàm phác họa như thế kia để làm gì, nhưng thấy bộ dạng chăm chú của Sở Phàm, cô lại không dám lên tiếng làm phiền. Sau đó, Sở Phàm lấy kim châm ra, bắt đầu châm xuống những chỗ giao nhau của các đường anh đã phác thảo, mũi nào mũi đó vô cùng rành mạch.
Những mũi kim trước, Sở Phàm châm vừa nhanh vừa chuẩn, nhưng mấy mũi kim cuối cùng này, động tác của anh tự nhiên chậm hơn, mà mỗi lần trước khi châm kim, anh đều nghỉ ngơi vài phút rồi mới bắt đầu cắm kim xuống.
Dù sao, liệu pháp châm cứu ở mức độ càng khó thì càng hao tổn tinh lực.
Sở Phàm tuy biết võ, nhưng suy cho cùng cũng là đấm đá ngoài thân, chứ vẫn chưa luyện được ra ‘nội lực’ mà người ta vẫn hay nhắc tới, vốn dĩ làm theo miêu tả mà trong sách y thuật của ông Quỷ Cốc, thì chỗ này nên dùng khí đẩy kim, mới có thể bảo đảm được việc châm cứu không xảy ra chuyện gì.
Nhưng Sở Phàm cho rằng, chỉ cần có thể tập chung tinh thần, cho dù không có ‘nội lực’, anh cũng có thể thành công, cho nên những kim sau cùng anh đặc biệt cẩn thận, mỗi một lần châm đều cần nghỉ ngơi một lát, như vậy mới tập chung tinh thần được. Sự thật chứng minh, suy nghĩ của Sở Phàm đã đúng, những mũi kim châm trước đó không hề xảy ra chuyện gì cả.
Khi anh cầm cây kim cuối cùng lên, đang định cắm xuống, phía ngoài phòng bệnh đột nhiên vọng tới những tiếng động ồn ào, sau đó cửa của phòng bệnh bị ai đó đẩy mạnh ra.
Khi thấy Kiều An và đám người nhà họ Kiều hùng hùng hổ hổ lao vào, mặc kệ cho Kiều Bình cố hết sức ngăn bên ngoài cũng vẫn không được.
“Mọi người làm cái gì thế?” Kiều Tuyết luôn nhìn theo từng động tác của Sở Phàm, khi cánh cửa bị đẩy ra, cô nhìn rõ thấy tay của Sở Phàm run lên một cái, nên quay người ra quát luôn.
Kiều an mặc kệ lời trách cứ của Kiều Tuyết, anh ta nhìn khắp một lượt, khi nhìn thấy Sở Phàm đang châm kim lên người bố anh ta, ngay lập tức không kìm nén nổi cơn giận. “Thằng khốn kia, ai cho phép mày cắm kim lên bố tao thế hả, mày đi chết đi cho tao!”
Nói xong, ông ta lao lên phía trước, vỗ đụp vào Sở Phàm một phát.