Câu nói vừa dứt, lập tức mọi người đều cười ồ lên.
Những vị đại biểu của buổi đàm phán trong đó có Ngô Diệu, đều dùng ánh mắt coi thường nhìn Sở Phàm, chỉ có Sài Tiến, khoảnh khắc nhìn thấy Sở Phàm, nụ cười trên mặt ông ta đột nhiên tắt lịm.
Sở Phàm mặc kệ người khác, chỉ nhìn sang Sài Tiền nở một nụ cười nhẹ, anh biết rất rõ, chắc chắn Sài Tiến đã đoán được thân phận của anh. Vì anh và cậu ba Sở Vân của mình, từ nhỏ đã trông khá là giống nhau, Sài Tiến không nhận ta anh thì mới là lạ.
“Vậy thì đấu trường ở đây luôn đi.” Giang Mậu nhìn sang phía đàn em, ra hiệu cho hắn bỏ chiếc bàn kia ra, khiến chỗ trống trong đại sảnh đã rộng nay lại càng rộng hơn.
Sài Tiến điều chỉnh lại cảm xúc, đi vào giữa nói: “Đã là cuộc thi, thì phải có quy tắc, tôi chỉ nói đơn giản vài câu, nếu có gì không hài lòng mọi người cứ đưa ra ý kiến.” “Thứ nhất, hai bên bốc thăm quyền ưu tiên, bên nào bốc được quyền ưu tiên có thể chỉ định bất kỳ người nào của đối phương ra thi đấu, người bị chỉ định không được từ chối.”
“Thứ hai, khi một bên đã thắng, người đó có thể lựa chọn tiếp tục, hoặc có thể lựa chọn tạm nghỉ, khi người đó lựa chọn tạm nghỉ, lượt tiếp theo không được bị chọn thách đấu, nghỉ ngơi xong một ván, người đó mới có thể tiếp tục tham gia thi đấu.”
“Thứ ba, cú đấm trong trận đấu không có mắt, không giới hạn quy tắc đánh đấm, nếu không muốn chết, có thể nhận thua trước, nhưng nếu xảy ra án mạng, hai bên cũng không được truy cứu.”
“Những điều trên đều là quy tắc, mọi người có ý kiến gì khác không?” Sài Tiến nhìn xung quanh một lượt, nhẹ nhàng nói.
Mọi người ai nấy đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý, rồi đi đến trước mặt Giang Mậu, cùng đối phương bốc thăm quyền ưu tiên, vì thực lực hai bên đều không hiểu rõ nhau, cho nên thực ra có ưu tiên hay không cũng không quan trọng. Cuối cùng phía đối phương bốc thăm được quyền ưu tiên, một người đàn ông gầy còm cơ bắp rắn chắc bước lên phía trước, móc ngón tay thách thức với một người cao dong dỏng thuộc một trong năm người nhóm Sở Phàm.
Người cao dong dỏng kia tên là Hoàng Đào, là trợ thủ đắc lực của Giang Mậu, lúc này thấy mình bị gọi tên, hắn bất giác cười khẩy một tiếng.
Hai bên đi vào tới giữa đấu trường, dưới khẩu lệnh của trọng tài, hai bên bắt đầu trận đấu thứ nhất.
“Hừ!!”
Tên gầy còm hừ lên một tiếng, bàn chân lấy sức một chút, lao cả người về phía trước, đấm thẳng vào Hoàng Đào.
Hoàng Đào né một cách tài tình, vòng tay xuống rồi cong lên đấm một phát vào bụng tên gầy còm, tiếc là đối phương bình thường hay luyện cơ bụng, nên cú đấm này chỉ khiến hắn lùi vài bước chứ không hề mất đi sức chiến đấu. Sau đó hai bên lại lao vào nhau, đánh qua đánh lại, hai người được chọn tham gia thi đấu đương nhiên là có tố chất hơn người bình thường, nhất thời khó phân thắng bại, cục diện cứ thế trong trạng thái giằng co.
Còn xung quanh đấu trường, những âm thanh cổ vũ hò hét vang lên, không khí của đấu tường bắt đầu lên tới đỉnh điểm.
Sở Phàm đưa mắt nhìn qua một lượt, đoán người giành chiến thắng ở trận đấu này là tên đàn ông gầy còm kia, nguyên nhân rất đơn giản, tuy thân thủ của Hoàng Đào rất tốt, nhưng đều là do bình thường hay đánh nhau mà luyện được.
Nhưng tên đàn ông gầy còm kia, rõ ràng là đã trải qua đào tạo chuyên nghiệp, hơn nữa những nước quyền của hắn hình như còn là quyền Thái cực mạnh loại thực chiến.
Quả nhiên, hai bên giao đấu hơn mười phút sau, thể lực Hoàng Đào bị giảm sút rõ rệt, người đàn ông gầy còm tóm lấy cơ hội lao lên, giơ cùi chỏ lên giáng mạnh một phát vào ngực Hoàng Đào. “Phụt......!”
Mặt Hoàng Đào lập tức biến sắc, miệng ộc máu tươi, bay thẳng ra một đoạn, không còn sức chiến đấu,
“Ván đầu tiên, phía liên minh thắng!”
Trọng tài kiểm tra mức độ trọng thương của Hoàng Đào, rồi lớn giọng tuyên bố.
Phía người của Giang Mậu đều thở dài, trong lòng cảm thấy càng bất an hơn.
Sau đó trọng tài đi lên phía trước hỏi tên gầy còm có muốn tiếp tục thi đấu hay không, tên gầy còm rất biết mình thế nào, vừa rồi thi đấu với Hoàng Đào đã bị hao tổn không ít thể lực, nên đã chọn nghỉ ngơi.
Người ra đấu trường tiếp theo là một cô gái dưới trướng của Rose, cô gái này lẳиɠ ɭơ không khác gì Rose, cô ta mặc một chiếc áo phông rộng rãi, và chiếc váy ngắn vừa đến đùi.
Càng khiến mọi người phải nuốt nước bọt đó là bên trong chiếc váy cô ta không mặc gì cả. Mỗi bước chân của cô ta, nhịp độ dao động của cơ thể khiến hoóc môn của cánh đàn ông tại hiện trường đều tăng vọt, không ngớt những tiếng trầm trồ vang lên.
Vì ván đầu liên là bên liên minh thắng, cho nên quyền ưu tiên vẫn thuộc về phía bọn họ, sau khi cô gái đi đến đấu trường, chọn luôn một người đàn ông thấp béo của phía Giang Mậu.
Người đàn ông này tên là Liêu Nam, giống như Hoàng Đào, cũng là trợ thủ đắc lực của Giang Mậu, tuy dáng người hơi thấp, nhưng lại rất chắc chắn, nếu hắn xuất hiện ở ván đầu tiên, vậy thì tên gầy còm kia chưa chắc đã thắng được.
Lúc này, Liêu Nam thấy mình bị đối phương chọn, mà không khỏi phá lên cười.
Hắn lau nước miếng ở miệng, ánh mắt dâʍ dê đi vào đấu trường, hai tay cọ sát nói: “Cô em, sao cô em lại biết anh là người biết thương hoa tiếc ngọc nhất thế, cô em chọn anh thì đúng là may mắn đó, anh nhất định sẽ chăm sóc cô em cẩn thận!” Cô gái lẳиɠ ɭơ kia cười nói: “Đáng ghét, anh béo, sao anh lại dùng kiểu ánh mắt kia nhìn người ta vậy, con tim hồi hộp của người ta đang loạn nhịp rồi này.”
Vừa nói, cô ta vén váy lên một cái, ‘cảnh đẹp’ chết người thấp thoáng trong nháy mắt, khiến cho Liêu Nam cảm thấy hơi khó thở hơn, hắn thở mạnh một tiếng: “Cô em tiểu yêu tinh cứ đợi đi, anh sẽ để cho em thấy sự uy phong của anh ngay bây giờ!”
Nói xong, Liêu Nam hừ lên một tiếng, lao thẳng vào cô gái.
Cô gái tỏ vẻ hơi hoảng sợ, đứng yên tại chỗ không biết làm gì, giống như thế bị sự thô lỗ của Liêu Nam dọa cho sợ vậy.
Hai con mắt của Liêu Nam nhìn chằm chặp vào khuôn mặt và cơ thể của cô gái, rồi khi nhìn thấy vẻ hoảng hốt lo sợ của cô ta, trong lòng lại càng đắc ý hơn, hắn đã nghĩ đến cảnh sau khi chế ngự được cô gái này xong sẽ đưa cô ta đến một góc không người nào đó. Sau cái khoảnh khắc không tập chung đó, sự hoảng hốt lo sợ trên khuôn mặt cô ta đột nhiên tan biến, cô ta rút con dao găm sáng loáng từ dưới váy ra, đâm thẳng vào ngực Liêu Nam một cách không hề do dự.
“Phặp” một tiếng!
Con dao găm đâm trúng tim Liêu Nam, lúc này chỉ có mỗi chuôi dao lộ ra ngoài.
Khoảnh khắc đó, toàn hiện trường im lặng như tờ, không ai ngờ rằng một giây trước đây thôi một cô gái với bộ dạng khiến người ta thương hại, đột nhiên hóa thân thành một người phụ nữ tàn ác, cướp luôn mạng của Liêu Nam.
Hai mắt Liêu Nam trợn ngược, trong mắt đầy những tia máu, khi hắn lại nhìn về phía cô gái, cô gái kia lại lộ ra biểu cảm lo sợ như lúc đầu.
“Anh trai, anh có đau lắm không, người ta không cố ý đâu, anh đừng trách người ta đó nhé.” Khóe miệng cô gái lộ ra một nụ cười dè bỉu, bàn tay cô ta đẩy nhẹ Liêu Nam một cái, Liêu Nam đổ rầm luôn xuống đất rồi tắt thở. Thấy vậy, tất cả mọi người đều cảm thấy ghê lạnh.
Bọn họ bất giác nghĩ nếu đổi lại là mình lên thi đấu, liệu có thể sống được dưới tay của người phụ nữ này không, không thể phủ nhận, phụ nữ nếu đã ác độc lên thì còn khủng khϊếp gấp đàn ông hàng trăm lần.
Cơ thể bọn họ chính là liều thuốc độc tốt nhất, có thể dụ dỗ đàn ông rũ bỏ hết sự đề phòng, trong thời khắc người đàn ông đó không chú ý, lấy đi tính mạng của họ luôn!