Chàng Rể Phi Thường

Chương 182: Học sinh chuyển trường



“Cậu hai.” Ông ta cung kính chào.

Sở Phàm cười mỉm, nói: “Quả nhiên là ông biết thân phận của tôi, xem ra Sở Vân không giấu ông điều gì.”

Sài Tiến cười thân thiện: “Cậu hai hiểu lầm rồi, tôi cũng là người nhà họ Sở, chỉ là bị điều đến thành phố Phụng Khâu làm người điện mà thôi.”

“Ra là vậy.” Sở Phàm trầm ngâm gật đầu.

Người đại điện tức là giống như bác Đinh – người phụ trách khu Tịnh Yên, dòng họ nhà Sở Phàm tổ chức sát hạch ở đây, qua kỳ sát hạch bác Đinh trở thành thuộc hạ dưới chướng của anh.

Còn về Sài Tiến thì chắc bây giờ đang là thuộc hạ của Sở Vân.

“Tìm tôi có việc gì sao?” Sở Phàm dừng mạch suy nghĩ, hỏi.

“Là thế này, cậu ba biết cậu ở khu Tịnh Yên thì rất mừng, nói là muốn gặp cậu.” Sài Tiến đáp.

“Cậu ấy rất mừng à?” Sở Phàm bật cười, nheo mắt nói: “Vì thế nên cậu ấy phái ông tới nhảy vào khu Tịnh Yên, suýt chút nữa thì nuốt luôn cả nửa địa bàn của thuộc hạ tôi?”
Người khác không biết mối quan hệ giữa anh và Giang Mậu nhưng Sở Vân thì chắc chắn biết, vì thế Sở Phàm chẳng có gì phải giấu giếm nên nói thẳng.

“Cậu hai, cậu đừng nói. Cậu ba làm như vậy tất là có ý của cậu ấy, đúng lúc cậu ấy tới khu Tịnh Yên và muốn gặp cậu, không biết cậu hai có nể mặt không?” Sài Tiến từ tốn hỏi.

“Xin lỗi, tôi không rảnh, cậu ấy muốn gặp tôi thì đợi bao giờ tôi rảnh thì nói.” Sở Phàm nhếch mép, vẻ mặt chẳng có gì là quan tâm.

Đúng lúc một chiếc taxi đỗ bên đường, Sở Phàm không nói thêm gì, đi thẳng tới đó và ngồi vào trong xe.

Sài Tiến ngồi trong nghế sau của chiếc xe Sedan, nhìn theo hướng chiếc taxi vừa lao đi, cười nhạt: “Thì ra cậu hai cũng chỉ có vậy, tính ra cậu còn chẳng xứng làm đối thủ cậu ấy đâu.”

Đương nhiên Sở Phàm không hề nghe thấy những lời này của Sài Tiến, nhưng cho dù anh có nghe thấy thì cũng sẽ chẳng quan tâm.
Sau khi về biệt thự, Trần Mộng Dao đang ở trong bếp nấu cơm, Sở Phàm thấy vậy liền vội vàng đến giúp, Trần Mộng Dao cười, bảo: “Anh Sở Phàm, anh làm gì thế, em có bệnh tật gì đâu, cần gì mà cẩn thận thế?”

Sở Phàm gãi đầu, nói: “Anh chỉ lo em vẫn bị ám ảnh, với lại vết thương của em vẫn chưa khỏi, thế nên…”

“Không đâu. Bây giờ em khỏe rồi.” Trần Mộng Dao nghiêm túc nói: “Có lẽ trước khi em không thể buông bỏ được thân phận người nhà họ Trần, vì thế nên mới làm những việc như vậy với họ, em không thể gạt đi suy nghĩ của mình, lúc nào cũng nghĩ có phải mình đã làm gì sai không? Vì sao bọn họ lại đối xử với mình như thế?”

“Nhưng bây giờ em thông suốt rồi. Cho dù là bà Trần, vợ chồng Trần Thủ Quốc, Bạch Ngọc Lan có thiên vị hay là những việc mà Trần Mộng Vũ làm, suy cho cùng vẫn là vì bọn họ không coi em là người nhà họ Trần.”
“Nếu vậy tại sao em lại phải tự làm khổ mình chứ?”

Nghe xong Sở Phàm mới thở phào, Trần Mộng Dao có thể suy nghĩ như vậy, chứng tỏ cô đã buông bỏ được rồi, thế thì anh cũng yên tâm.

“Hơn nữa, em còn mới nhận một người chị thật lòng hiểu em, quan tâm và chăm sóc em, vì thế bây giờ em rất ổn, không bị những chuyện kia ảnh hưởng.” Trần Mộng Dao cười ngọt ngào nói.

“Chị gái?”

Sở Phàm sững người, đang định hỏi tiếp.

Bỗng nhiên một hình bóng xinh đẹp xuất hiện ở trên cầu thang.

Sở Phàm ngẩng đầu nhìn thấy Kiều Tuyết. Bốn mắt nhìn nhau, Kiều Tuyết hơi ngẩn ra, ngay sau đó là một tiếng thét chói tai vang lên.

Nguyên nhân là vì bấy giờ cô ấy vừa mới tắm xong, chỉ quấn mỗi cái khăn tắm rồi đi xuống dưới nhà, làn da trắng mịn, đôi chân ngọc ngà và cả bộ ngực căng tròn, tất cả đều rơi vào tầm mắt của Sở Phàm.
“Không… không được nhìn!” Kiều Tuyết vội vã lùi lại, kết quả trượt chân, cả người ngã từ trên cầu thang xuống.

Sở Phàm vô thức chạy tới đỡ, kết quả tầm nhìn của Sở Phàm nhắm đúng cảnh đẹp dưới khăn tắm của Kiều Tuyết, khi đó anh chỉ cảm thấy mũi mình ngứa ngứa, hai dòng máu đỏ tươi trào ra, rơi xuống cằm.

“Chị Tuyết!”

Trần Mộng Dao không để ý tới Sở Phàm đang lúng túng, cô vứt luôn cái thìa nấu ăn, chạy ra đỡ Kiều Tuyết.

Sở Phàm cũng vội vàng lấy giấy ăn, lau máu mũi, nhưng tim thì vẫn cứ đập thình thịch, mặt mũi cũng đỏ bừng.

Từ bé đến lớn, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cơ thể phụ nữ, tuy rằng lúc trước ở kí túc xá, anh và Lí Dục có xem mấy cái phim đen nhưng dù sao vẫn cách một cái màn hình, lâu dần thì cũng chẳng còn hứng thú.
Nhưng lần này, tất cả đều trực tiếp, người thật việc thật sờ sờ ở đó!

“Mộng Dao không phải em bảo cậu ấy sẽ không về sớm sao?” Kiều Tuyết ấm ức, trốn sau lưng Trần Mộng Dao hỏi.

Trần Mộng Dao cũng bất lực, gượng cười: “Ngày trước anh Sở Phàm ra ngoài, sớm nhất là nửa đêm anh ấy mới về. Em cũng không biết vì sao hôm nay anh ấy lại về sớm thế, cũng không ngờ là chị lại đáp từ trên cầu thang xuống thế này…”

“Chị ở nhà cũng quen tự do, vừa nãy mới tắm xong định xuống giúp em nấu nướng, không ngờ cậu ấy đã về rồi!” Kiều Tuyết cũng đau đầu, vừa nãy chắc chắn bị Sở Phàm nhìn thấy không ít chỗ quan trọng, cô vẫn còn là gái chưa chồng đấy.

Nói xong, Kiều Tuyết trở về phòng dưới sự che chắn của Trần Mộng Dao, mất một lúc lâu cô ấy mới mặc xong quần áo ngủ rồi đi xuống nhà.
Lúc này, Sở Phàm đang ngồi ngay ngắn trên sô pha, chờ đợi hai cô gái tra hỏi. Anh hiểu rằng bây giờ mà chạy thì chỉ càng khiến Kiều Tuyết hiểu lầm anh, chỉ có thể kịp thời giải quyết hiểu lầm thì trong lòng mới không khó chịu, khúc mắc.

“Sở Phàm, vừa nãy…”

Ngồi trước mặt Sở Phàm, Kiều Tuyết mặt đỏ như cà chua chín nhưng lại vô cùng cuốn hút.

“Kiều Tuyết, cô yên tâm, vừa nãy tôi không nhìn thấy gì cả, tôi có thể lấy nhân cách ra bảo đảm!” Chẳng đợi Kiều Tuyết nói hết, Sở Phàm đã lên tiếng, dõng dạc bảo đảm.

Nhưng nghĩ tới hình ảnh kia, máu mũi Sở Phàm lại chảy không ngừng.

“Phụt…~”

Vốn hai cô gái đang thấy xấu hổ nhưng nhìn thấy vẻ thanh niên nghiêm túc của Sở Phàm thì lại không nhịn nổi mà bật cười.

Kiều Tuyết thở dài, bất lực nói: “Thôi, chuyện này cứ để nó qua đi, lâu ngày rồi sẽ quên, cũng trách tôi quá sơ ý, sau này tôi sẽ chú ý!”
Nghe vậy Sở Phàm cũng thở phào nhẹ nhõm.

Kiều Tuyết là người chị mà khó khăn lắm Trần Mộng Dao mới có thể nhận lại, nếu vì sự đường đột của anh mà khiến Kiều Tuyết oán hận bỏ đi thì chắn chắn Trần Mộng Dao sẽ buồn rất lâu, lần này Kiều Tuyết chủ động bỏ qua, thật sự là tốt quá.

Sau đó, hai cô gái tiếp tục vào bếp nấu nướng, khi ăn cơm tối, Sở Phàm mới biết thì ra Kiều Tuyết là học sinh mới chuyển tới trường anh!

Phải biết rằng Sở Phàm đã là sinh viên năm tư rồi, ở trường loăng quăng thêm một năm nữa là ra trường, Trần Mộng Dao dưới anh một khóa, nhưng cũng chỉ còn hai năm nữa, không ngời năm cuối đại học rồi mà vẫn gặp học sinh chuyển trường, đúng là kỳ lạ.