Chàng Rể Phi Thường

Chương 187: Mối nghi ngờ của Lí Dục



Thích Thiếu Dương cũng cảm thấy vô cùng bàng hoàng.

Hắn học võ từ nhỏ hẳn hoi, sức lực nổi trội hơn hẳn so với cũng trang lứa, giờ đây một thằng cha chẳng có tiếng tăm gì lại có thể đơn giản chống lại được sự tấn công của hắn, khiến Thích Thiếu Dương hắn vô cùng căm giận.

“Rốt cuộc là anh có thôi đi không?!”

Một tay hất thẳng cú đấm của Thích Thiếu Dương ra, Sở Phàm nói với giọng bực bội.

“Vừa rồi tôi ập vào người cô Đường, là vì có một tên xạ thủ bắn tỉa ở bên ngoài đang muốn gϊếŧ tôi, cô Đường lại đứng đúng vào vị trí tầm ngắm, nếu tôi chỉ tránh một mình thì cô Đường sẽ bị bắn trúng, nên tôi chỉ là muốn cứu cô ấy thôi!”

“Ha ha ha, mày tưởng mày nói thế mà tao tin à?” Thích Thiếu Dương không chỉ không thèm nghe lời giải thích, mà còn ha ha cười lớn.
Cái gì mà xạ thủ bắn tỉa, cái gì mà đạn súng gì!

Hắn cho rằng Sở Phàm chắc chắn là vì thèm thuồng nhan sắc của Đường Khả Khanh, sự dâʍ dê lên tới đỉnh điểm nên mới làm ra chuyện như vậy, hôm nay hắn ở đây mà thằng cha này đã công khai làm chuyện như vậy, nếu bình thường hắn không có đây biết đâu cậu ta sẽ làm ra những chuyện càng quá đáng hơn cũng nên.

Tính tình Đường Khả Khanh dịu dàng tốt bụng, lại lúc nào cũng coi đám người này như những đứa em, những đứa học trò của mình, e rằng có khi kể cả bị lợi dụng sờ soạng cũng chỉ cười rồi bỏ qua, cũng lắm thì chửi đôi ba câu cho có lệ.

Nhưng hắn là chồng sắp cưới của Đường Khả Khanh cơ mà, làm sao mà nhịn được những chuyện này?

Nghĩ đến đây, Thích Thiếu Dương lại càng tức hơn, hắn gầm lên một tiếng rồi lao về phía Sở Phàm, chân tay cứ thế đấm lên người Sở Phàm.
Sở Phàm cũng tức tối, vốn dĩ anh có thể lùi lại, tránh được viên đạn của tên xạ thủ bắn tỉa kia, chỉ là không muốn Đường Khả Khanh trở thành người chết thay nên mới lao lên ập vào người cô ấy, anh đã cứu Đường Khả Khanh mà Thích Thiếu Dương không cảm ơn anh thì thôi, còn ra tay với anh, cứ tưởng anh dễ tính chắc?

Đón lấy cú đấm của Thích Thiếu Dương, Sở Phàm không lùi mà đi lên, tay trái giơ lên phía trước, sau khi gạt đi cú đấm đó, anh dùng tay phải thúc vào bụng của Thích Thiếu Dương!

Phụt!

Mặt Thích Thiếu Dương biến sắc, cả người văng ra xa rồi rơi phịch một cái xuống bên cạnh bàn học phía sau.

“Thiếu Dương!” Đường Khả Khanh hoảng loạn hét lên, vội vàng chạy đến xem tình trạng của Thích Thiếu Dương ra sao.

Sở Phàm lạnh lùng nhìn hắn một cái, không muốn để cho Đường Khả Khanh phải khó xử, anh quay sang nói với Lí Dục đang ngẩn người ra đó: “Anh cả, chúng ta đi thôi.”
Lí Dục ngơ ngác gật đầu, sải bước nhanh theo phía sau Sở Phàm.

Thích Thiếu Dương gắng gượng bò từ dưới bàn lên, vốn vẫn muốn đánh cho Sở Phàm thêm vài phát nữa, nhưng Sở Phàm đã rời khỏi đó, hắn tức quá đấm mạnh xuống nền nhà một phát.

“Thiếu Dương, anh có sao không?” Đường Khả Khanh hỏi với vẻ quan tâm.

“Cút đi, đừng có ở đây mà phiền tôi nữa!” Thích Thiếu Dương quát to một tiếng, đẩy mạnh Đường Khả Khanh ra, rồi đi thẳng khỏi đó.

Đường Khả Khanh bị đập gáy vào bàn, đau đến mức chảy nước mắt, nhưng cô không dám kêu, cố chịu đau mà đuổi theo Thích Thiếu Dương, nhưng lại đột nhiên phát hiện ra trên sàn nhà ngay dưới chân cô có một cái lỗ nhỏ màu đen.

Cô nhìn một cách nghi hoặc, sau đó lấy chìa khóa, cạy lớp bê tông sát cái lỗ nhỏ ra, cuối cùng đào ra được một viên đạn màu vàng.
“Đúng...... đúng là có xạ thủ bắn tỉa!”

Đường Khả Khanh vô cùng kinh ngạc, cô nhìn viên đạn trong tay, thẫn thờ một hồi lâu, sau đó cô không nghĩ nữa mà vội vàng đi tìm Thích Thiếu Dương.

Cô ấy muốn khiến cho Thích Thiếu Dương biết thực ra Sở Phàm không hề muốn lợi dụng cô, mà chính là vì muốn cứu cô thôi.

Về phía khác, Sở Phàm và Lí Dục đã đi đến căng tin, Lí Dục vừa ăn cơm, vừa nhìn chằm chằm vào Sở Phàm, nhìn đến mức khiến anh cảm thấy không được thoải mái.

“Đại ca, cậu có gì thì cứ hỏi đi, đừng nhìn tớ như thế, tớ sợ chị dâu biết lại ghen thì chết.” Sở Phàm vừa cười vừa nói.

“Cậu, sao cậu lợi hại thế?”

Lí Dục như thể lần đầu tiên quen Sở Phàm vậy, cứ thế nhìn anh từ đầu tới chân.

“Từ lúc cậu thi đấu bóng rổ với Vương Chí lần trước là tôi đã rất tò mò rồi, chúng mình ở cùng ký túc cũng phải đến gần bốn năm, trên người cậu ở đâu có lông ở đâu không có là tôi đều biết hết, sao tôi lại không biết cậu biết chơi bóng rổ?”
“Nhưng lần đó là do ba chúng tôi hại cậu trước, nên tôi cũng ngại không dám hỏi nhiều, nhưng còn lần này, tên họ Thích đó rõ ràng là biết võ, tôi còn tưởng cậu sẽ bị đánh cho nhập viện ấy chứ, không ngờ cậu còn lợi hại hơn cả hắn, cậu rốt cuộc là sao đấy hả?”

Sở Phàm cười, trong lòng đang nghĩ xem nên trả lời thế nào, thì đột nhiên lại nghe được tiếng kêu thất thanh của Lí Dục.

“Sao thế?” Sở Phàm nhìn Lí Dục đang trợn tròn mắt, như thể là gặp ma ấy, anh vội vàng hỏi.

“Cậu...... cậu không phải là Sở Phàm đúng không?” Lí Dục e dè hỏi.

“Nghĩa là sao cơ?” Sở Phàm ngơ ngác.

“Thì giống như trong tiểu thuyết hay kể ấy, thực ra cậu là một tu tiên nào đó, bị người khác làm hủy hoại thân xác, linh hồn chuyển thế nhập vào con người Sở Phàm, cho nên đột nhiên trở nên vô cùng lợi hại, bắt đầu các thể loại tấn công các thứ......” Lí Dục bàng hoàng nói.
Sở Phàm vỗ vào đầu cậu ta, đúng là cậu ta đã bị kinh ngạc đến đơ ra rồi: “Cậu muốn nghĩ là sao thì nghĩ, tớ cũng chẳng biết phải giải thích thế nào cả.”

Thế rồi anh và bát cơm vào mồm, không muốn để ý đến cậu Lí Dục đang bần thần kia nữa, ăn xong anh đi ra khỏi căn tin luôn.

Nghĩ lại chuyện vừa xảy ra ở trong giảng đường, thực ra Sở Phàm cũng khá là bất ngờ.

Thực ra với võ công của anh đáng ra không thể là đối thủ của Thích Thiếu Dương mới phải, dù sao nếu anh đoán không nhầm, nhà họ Thích giống với nhà họ Kiều, đều là dòng họ nhà võ, con cháu của hai dòng họ này được học võ một cách hệ thống bài bản từ nhỏ.

Sở Phàm thì khác, anh chỉ là người thừa kế của nhà họ Sở, bắt buộc phải hiểu biết về nhiều lĩnh vực, cái lĩnh vực võ thuật này, chỉ là lúc nhỏ anh cảm thấy rất có hứng thú nên mới đi học chút võ phòng thân.
Đối phó với mấy người bình thường thì không vấn đề gì, chứ nếu đánh với đám con cháu của các dòng họ nhà võ như Thích Thiếu Dương đây thì chắc chắn không phải là đối thủ, nhưng lần này anh lại đánh thắng, nếu không nhầm chắc là do cuốn kia, sau khi luyện cuốn gần đây, anh cảm thấy năm giác quan của anh trở nên nhạy bén hơn trước rất nhiều, tốc độ và sức mạnh cũng tăng lên không ít.

Kết hợp với những chiêu thức võ học mà trước đây anh nhìn thấy trên ti vi, anh cảm thấy giờ đây mình cũng coi như sắp đạt đến trình độ cao thủ rồi đấy?

Đúng lúc anh đang chìm trong mạch suy nghĩ, phía sau anh đột nhiên vọng tới một giọng nói đầy ngạc nhiên: “Sở Phàm, sao cậu lại ở đây?”

Quay đầu nhìn, thì ra là Sở Vân và cô gái đòi đổi chỗ với anh trong lớp.

Sở Phàm hơi nhíu mày, nhìn khắp người Sở Vân một lượt, trong đầu anh như nổi lên một ý nghĩ mơ hồ nào đó, nhưng rốt cuộc nó là gì thì lại không biết.
“Này, mày có biết phép lịch sự không, Sở Vân đang chào mày kìa, mày điếc hay là giả ngốc đấy hả, đều là họ Sở mà sự khác biệt thì quá lớn, mày đúng là làm bẩn cả họ Sở!”

Người phụ nữ đứng bên cạnh Sở Vân thấy Sở Phàm vẫn ngây người ra đó mà mở miệng nói té tát.

Sở Phàm nhìn cô ta một cái, nhếch miệng nói: “Trước khi hỏi người khác có biết phép lịch sự hay không, thì hãy hỏi bản thân mình trước đã nhé, sau này rảnh rỗi thì đánh răng cho nhiều vào, miệng cô hơi thối rồi đấy.”

“Mày nói cái gì?!”

Lông mày cô gái kia chếch lên, ánh mắt như thể muốn ăn tươi nuốt sống người ta vậy: “Mày có biết tao là ai không, ai cho phép mày cãi lại lời của tao đấy!”