“Tần Lam, chú hai đến hơi muộn, là thằng ranh này đánh cháu đúng không, cháu yên tâm, chỉ cần có chú hai ở đây, tên nào dám ức hϊếp cháu đều phải trả giá hết!” Chú hai của Tần Lam, tên Tần Phương Thốn lạnh lùng nói.
Còn chưa chờ cho Tần Lam nói ra suy đoán của cô ta về thân phận Sở Phàm, Tần Phương Thốn đã khoát tay, nói một cách lạnh lùng: “Lên hết cho tôi, đánh gãy hết hai chân hai tay của thằng khốn kia đi, đến lúc nào chỉ còn thoi thóp thì thôi!”
“Dạ!”
Đám người mặc áo đen đều đồng thanh hô to, hùng hùng hổ hổ lao về phía Sở Phàm.
“Mấy người định làm gì đấy, ai dám gây chuyện ở khách sạn Sunny này?!” Tào Tuấn trừng mắt nhìn, hai tay dang ra chặn trước mặt Sở Phàm.
Tần Phương Thốn cười khẩy nói: “Tào Tuấn, nếu ông muốn kinh doanh tiếp cái khách sạn này ở khu Tịnh Yên, tôi khuyên ông đừng có nhúng tay vào chuyện này, nếu không hôm nay tôi sẽ phá luôn cả cái khách sạn của ông luôn đấy!” Nghe thấy vậy, đám người đứng vây quanh đều không khỏi thán phục, đúng là lời nói của chú hai nhà họ Tần vẫn là đanh thép nhất.
Nhưng nhà họ Tần là một dòng họ lớn trong khu Tịnh Yên, có sự tự tin như vậy cũng là điều bình thường.
Tần Lam đứng ở phía sau, vốn định khuyên chú hai bình tĩnh đã, dù sao khách sạn Sunny này rất có khả năng là sản nghiệp của cao ốc Thiên Môn, nhưng lại nghĩ khả năng này chỉ là phỏng đoán thôi, nên lại không nói gì nữa.
Dù sao, cô ta giờ đây vô cùng căm hận Sở Phàm, nếu cha chú trong dòng họ đã quyết định ra tay giúp cô ta, vậy cô ta còn lưỡng lự nữa chẳng phải là loại nhát gan sợ chết hay sao?
Thấy đám người áo đen lũ lượt đi tới, Sở Phàm không hề cảm thấy hoang mang, dưới sự giúp đỡ của , phản xạ của anh đã không còn ở mức độ của người bình thường nữa, động tác của đám người áo đen này nhìn có vẻ đồng đều nhất quán, nhưng trong mắt anh lại nhìn ra được rất nhiều sơ hở, trông như những bà già xoa bàn mạt chược vậy, không nhanh không chậm. Anh nắm lấy vai của Tào Tuấn, xê dịch ông ấy sang một bên, lạnh lùng nói: “Chú đứng ở bên ngoài nhìn là được, ở đây cứ giao cho tôi.”
Vừa nói dứt, Sở Phàm dậm chân xuống đất một cái, lấy đà lao thẳng vào đám người kia, hai nắm đấm của anh đấm sang hai phía, đánh cho hai tên áo đen hộc máu, nằm bò dưới đất kêu la thảm thiết.
Chân phải lấy đà, chân trái đạp mạnh tới tấp, cả đám người áo đen đổ rạp xuống, không còn đứng lên nổi nữa.
Lúc này, Sở Phàm giống như chiến thần trên chiến trận vậy, uy mãnh vô cùng, rõ ràng là một mình anh đấu với mấy chục tên vệ sĩ áo đen được huấn luyện bài bản, vậy mà như thể một mình anh đang đơn phương bắt nạt đám vệ sĩ kia vậy, khiến người ta cảm thấy không thể tin nổi.
Tần Phương Thốn cũng kinh ngạc, ông ta phát hiện ra mình đã xem thường tên thanh niên trẻ này, nếu biết sớm đã đem thêm nhiều người tới, đánh giỏi thì đã sao, cậu ta đánh được mười người, hai mươi người, chẳng nhẽ lại đánh được cả một trăm, hai trăm người chắc? Chỉ cần ông ta muốn, trong chốc lát có thể gọi được cả hàng nghìn người tới, đến lúc đó mỗi người nhổ một bãi nước bọt cũng đủ để làm chết đuối Sở Phàm rồi! Một lúc sau, Sở Phàm đã giải quyết xong tất cả đám người áo đen kia.
Những người đứng vây quanh đại sảnh đều sửng sốt không nói nên lời, mắt trố ra nhìn Sở Phàm đến một chút thở dốc cũng không có, như thể đang nhìn sinh vật lạ vậy.
“Tốp tốp tốp......”
Lúc này, trước mặt Sở Phàm vọng đến một loạt tiếng vỗ tay.
Sở Phàm ngẩng đầu lên nhìn, mới thấy người đang vỗ tay đây chính là Tần Phương Thốn.
Lúc này, Trần Phương Thốn đang dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm vào anh mà nói: “Được đấy, có võ trên người, bảo sao lại dám động vào nhà họ Tần chúng tao, nhưng mày cũng còn non lắm, mày phải biết là võ công không phải là thứ lợi hại nhất, trên thế giới này có rất nhiều thứ mà với chút võ cỏn con này của mày không thể giải quyết được đâu.” “Ông muốn nói gì thì cứ nói thẳng, bớt dài dòng đi được không?”
Sở Phàm nhếch miệng, nói với giọng tức giận.
Lão này văn vở như vậy chẳng qua là muốn làm màu thôi, nhưng anh đã biết quá rõ về nhà họ Tần rồi, có làm màu nữa thì cũng thế cả.
Anh không muốn tiêu diệt hẳn nhà họ Tần luôn, là vì vẫn muốn thử sau khi luyện xong, thực lực của anh tăng tiến đến mức độ nào.
Tần Phương Thốn không ngờ rằng Sở Phàm lại có gan ngắt lời ông ta, ông ta tức đến mức bật cười: “Được lắm, chết đến nơi rồi còn già mồm, tao cho mày một cơ hội cuối cùng, quỳ xuống nhận tội với cháu gái tao, dập đầu đến lúc nào cháu gái tao tha thứ thì thôi.”
“Nếu tôi từ chối thì sao?”
Sở Phàm nhếch miệng, lộ ra một nụ cười tươi rói.
Tần Phương Thốn hừ lên một tiếng: “Tao biết ngay là mày sẽ không hợp tác luôn đâu, thế nên mày chuẩn bị mà chết đi.” Nói xong, ông ta lấy điện thoại ra định gọi thêm người đến.
Nhưng còn chưa chờ cho ông ta nhấn vào nút gọi, trước mặt đột nhiên xuất hiện bóng lờ mờ, chờ cho ông ta phản ứng kịp thì điện thoại của ông ta đã nằm gọn trong tay Sở Phàm.
“Mày...... mày muốn làm gì?” Tần Phương Thốn giật mình, vội lùi lại phía sau.
Sở Phàm nhìn ông ta mà lạnh lùng nói: “Vừa rồi chém gió chẳng phải oai lắm sao, giờ lại lùi lại làm gì?”
“Mày, mày dám động vào tao? Mày có biết tao là con trai thứ hai của nhà họ Tần không, nếu mày dám động vào tao, nhà họ Tần sẽ không bao giờ để yên cho mày đâu!” Mặt Tần Phương Thốn đỏ tía tai, mạnh miệng nói.
Sở Phàm không nghĩ gì cả, giáng luôn cái tát vào mặt Tần Phương Thốn, anh nhún vai nói: “Chẳng lẽ cháu gái của ông vẫn chưa nói cho ông biết, cô ta cũng vừa mới nói câu này ra à? Cho nên, vô dụng thôi!” Tần Phương Thốn trố mắt ra nhìn, trong lòng tự nhủ tình thế nguy rồi.
Ông ta quả thực có thể gọi rất nhiều người đến dìm chết Sở Phàm, nhưng ông ta gọi người đến cũng cần phải có thời gian, giờ đây chỉ cần Sở Phàm điên lên, hoàn toàn có thể lấy mạng bọn họ trước khi cứu binh của bọn họ đến!
Vừa nghĩ đến khả năng này, tim của Tần Phương Thốn lại đập nhanh hơn, ông ta há hốc miệng, mặt đỏ bừng, không nói ra một lời nào.
Bầu không khí trong đại sảnh cũng đột nhiên trở nên đặc quánh và đông cứng lại.
Ai cũng không ngờ rằng, Tần Phương Thốn đem đến hơn hai mươi vệ sĩ, ban đầu hùng hùng hổ hổ lao vào tưởng giải quyết được cho Tần Phương Thốn, cuối cùng lại để ông ta cũng bị vướng vào.
Còn bị một thằng ranh đáng tuổi con trai ông ta tát cho một cái như trời giáng, nếu chuyện này bị đồn ra ngoài, e rằng sẽ rầm rộ cả khu Tịnh Yên cho xem. Đứng trong một góc, Trương Hoành Chi nhìn thấy được hết những gì vừa xảy ra.
Vừa rồi hắn còn nghĩ làm sao để trả thù Sở Phàm và Trần Mộng Dao, thì ở dưới tầng lại gặp cảnh tượng đối đầu của Sở Phàm và Tần Lam, hắn không thể ngờ rằng một người đàn ông ăn mặc quê mùa kia lại là ông chủ đứng phía sau của khách sạn Sunny.
Nghĩ đến lúc nãy hắn còn chém gió trước mặt Sở Phàm rằng khách sạn này xịn như thế nào, mà giờ mặt hắn tự nhiên lấy nóng ran lạ thường.
Đây đúng kiểu ra oai vung gươm múa kiếm trước mặt mọi người, không may bị trẹo lưng, không còn gì để mất mặt hơn cả.
Giờ đây, thế cục đang trong trạng thái cầm cự, Tần Phương Thốn và Tần Lam đứng ở đó, trông giống như hai con tin vậy, đừng nói đến tìm cứu binh, giờ đây đến cử động cũng không dám ấy chứ. Phùng Vĩ và Vương Tước vừa rồi còn to mồm, lúc này cũng sợ mà ngồi bệt dưới đất, hai chân run rẩy luôn hồi, nếu không phải vì Sở Phàm không thèm chấp bọn họ nữa, chứ không hai bọn họ đã sợ té đái ra quần rồi.
Trong thời khắc quan trọng nhất, ánh mắt của Trương Hoành Chi vút qua một suy nghĩ mờ ám.
Sở Phàm tẩm ngẩm tầm ngầm trước mặt hắn, chẳng phải là muốn làm xấu mặt hắn à, nếu đã như vậy, thì sao hắn có thể để cho thằng cha này được thuận lợi chứ?
Nghĩ vậy, hắn lén lút đi đến chỗ không người, gọi điện thoại cho bố hắn, bảo bố hắn đi báo tin cho nhà họ Tần.