“Thì ra mục đích mà anh ta muốn lấy tôi chỉ là vì loại thể chất đó của tôi!”
“Thể chất, thể chất gì vậy?” Sở Phàm ngạc nhiên, hỏi với vẻ tò mò.
Tuy anh ở bên ngoài phòng của Thích Hình Thiên nghe được cuộc nói chuyện của bố con bọn họ, nhưng lúc đó sợ bị Thích Hình Thiên phát hiện cho nên không dám áp sát vào nghe, nên cũng chỉ nghe câu được câu chăng.
Ánh mắt khó hiểu của Đường Khả Khanh nhìn vào Sở Phàm, lắc đầu nói: “Chuyện này thì cậu đừng hỏi nữa, biết nhiều quá cũng không tốt cho cậu đâu, tóm lại là Thích Thiếu Dương dám đối xử với tôi như vậy, thì nhà họ Đường của tôi cũng không dễ mà động vào đâu, giờ tôi về bảo bố tôi đi đến nhà họ Thích đòi lại công bằng mới được!’
Nói xong, cô đứng dậy bắt đầu mặc quần áo vào.
Cuối cùng điều khiến hai người cùng xấu hổ đó là, quần áo của cô đã bị xé rách tơi tả từ vụ ‘mây mưa’ tối qua rồi. “Mặc đồ của tôi đi.” Đang lúc ngại ngùng, Sở Phàm đưa cho cô chiếc áo khoác ngoài của anh, dáng người anh to cao hơn Đường Khả Khanh, nên đưa cho cô ấy chiếc áo khoác ngoài của anh khá là hợp lý.
“Cảm ơn cậu, vậy tôi chuẩn bị về đây.”
Đường Khả Khanh cắn răng đứng dậy, nở một nụ cười kiên cường mà nói một câu.
Sở Phàm im lặng lúc lâu mới nói: “Chúng ta còn gặp nhau nữa không?”
Đường Khả Khanh hơi ngạc nhiên, rồi cười mếu nói: “Vì sao còn gặp nhau làm gì, tôi không bắt cậu phải chịu trách nhiệm, cậu chẳng phải là nên vui mừng hay sao? Đừng ngốc nữa, chuyện tối qua chỉ là chuyện ngoài ý muốn, đời người làm sao mà không gặp vài chuyện ngoài ý muốn được, nếu không tránh được thì nên chấp nhận nó vậy.”
Nói xong, Đường Khả Khanh không do dự mà quay đầu đi luôn. Sở Phàm mấp máy môi, cuối cùng vẫn không nói ra được câu nào để níu kéo cả.
Nói ra mà không làm được sẽ chỉ khiến anh tự coi thường anh hơn, thu dọn xong, Sở Phàm cũng chuẩn bị đi về, cuối cùng đang bước ra khỏi khu rừng, anh bị một giọng nói gọi giật lại!
“Sở Phàm, quả nhiên là mày!”
Nghe thấy giọng nói có vẻ quen thuộc, Sở Phàm ngẩng đầu lên nhìn, thấy người đó chính là Thích Thiếu Dương.
Anh nhếch miệng, tuy vừa rồi đã ngủ với vợ của tên này, nhưng Sở Phàm không hề có chút áy náy nào cả.
“Anh Thích, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Sở Phàm cười hờ hờ vài tiếng rồi nói. Thích Thiếu Dương nhìn Sở Phàm thấy bộ dạng quần áo hơi xộc xệch, trong lòng lờ mờ một dự cảm không lành, hắn nhìn bốn phía rồi trầm giọng hỏi: “Khả Khanh đâu?”
“Cô Đường à? Tôi đâu biết đâu.” Sở Phàm nhún vai nói với vẻ vô tội.
“Mày không phải giả vờ giả vịt với tao!”
Thích Thiếu Dương nghiến răng nghiến lợi chửi: “Tối qua lúc mày lao vào trong phòng lôi cô ấy đi, đã bị camera quay lén tao lắp ở trong phòng của Khả Khanh ghi lại hết rồi, mà mày còn già mồm, mày đã đưa cô ấy đi đâu rồi!”
Khi nói những lời này, Thích Thiếu Dương vô cùng sốt sắng.
Đường Khả Khanh tối qua lúc đó thuốc đã phát huy tác dụng, lúc đó Sở Phàm lại đưa cô ấy đi, thêm vào cái dáng vẻ tinh thần phơi phới tràn đầy sinh lực của hắn lúc này đây, chắc chắn là đã hành sự sạch sẽ xong rồi chứ gì!
Sở Phàm nghe thấy vậy, bất giác cảm thấy hơi chột dạ.
Tên này còn dám lắp cả camera quay lén trong phòng của Đường Khả Khanh, đúng là bệnh hoạn nặng chứ không phải vừa!
Nếu đã bị phát hiện rồi, Sở Phàm cũng không muốn giả vờ nữa, anh nói: “Cái biểu cảm này của anh chắc là anh cũng đã đoán được rồi, vậy có còn tôi phải nói nữa không?” “Mày!”
Thích Thiếu Dương tức tối, nói với ánh mắt thù hằn: “Tao phải gϊếŧ mày!”
Vừa nói dứt, Thích Thiếu Dương lao mạnh về phía Sở Phàm, giơ bàn tay năm ngón định túm lấy đầu Sở Phàm.
Sở Phàm cười với vẻ coi thường, anh nhẹ nhàng né sang một bên, giơ đầu gối lên huých mạnh vào bụng của Thích Thiếu Dương.
“Phụt!”
Mặt Thích Thiếu Dương biến sắc, cả khuôn mặt nhăn nhó vì đau, bò trên nền đất mãi không đứng dậy nổi.
Sở Phàm nhìn vào hai bàn tay anh với vẻ nghi hoặc, vừa rồi cú huých của anh khá là nhẹ, nhưng không ngờ sức mạnh lại lớn như thế, thực lực của anh đã tăng lên rồi à?
Chẳng nhẽ, có liên quan đến thể chất gì đó mà Đường Khả Khanh nói sao?
Sở Phàm thầm nghĩ.
Khi anh còn đang suy nghĩ, thì tên Thích Thiếu Dương đang bò trên nền đất, ánh mắt như căm thù, hắn lấy trong túi ra một viên thuốc màu đỏ rồi không hề do dự mà cho luôn vào miệng . Lúc đó, hơi thở của hắn trở nên vô cùng tàn bạo.
Sở Phàm kinh ngạc, cúi đầu nhìn thì thấy Thích Thiếu Dương bật từ dưới đất lên, đầu hắn cứ thế đâm mạnh vào ngực anh.
Hai tay Sở Phàm thu lại chặn trước ngực, tuy đã đỡ được cú va mạnh vừa rồi, nhưng lại bị sức mạnh đột nhiên bộc phát của Thích Thiếu Dương đâm tới khiến anh lùi về phía sau vài mét.
“Cái gì thế này?”
Thấy Thích Thiếu Dương đang trùng chân đứng đó, khuôn mặt dữ tợn không còn giống người nữa, Sở Phàm kinh ngạc mà thốt lên.
Nhưng không chờ cho anh hiểu ra điều gì, Thích Thiếu Dương lại lần nữa lao vào anh, tấn công theo một kiểu khác.
Viên thuốc mà hắn vừa lén lút uống chính là một loại thuốc mà ông nội hắn năm xưa đã vô cùng vất vả mới xin được từ tay một cao nhân ở ẩn, nghe nói có thể khiến cho thực lực của con người trong chốc lát tăng lên nhiều bậc. Nhược điểm duy nhất đó là sau khi dùng xong cơ thể sẽ rất yếu ớt, hơn nữa cũng sẽ bị suy giảm cái nền tảng vốn có.
Như hắn vốn dĩ chỉ thiếu mỗi thời cơ là có thể hội tụ được nội lực, nhưng vì uống loại thuốc này, sẽ phải lùi lại vài năm nữa mới có thể hội tụ lại, không thể phủ nhận là phải trả cái giá quá đắt.
Nhưng giờ đây người phụ nữ của hắn đã bị Sở Phàm ngủ mất, mà hắn lại không đánh lại được Sở Phàm!
Mối nhục này cho dù là bất kỳ người đàn ông nào đều không thể chịu nổi, cho nên Thích Thiếu Dương mới không hề do dự mà uống luôn viên thuốc đó, chính là để sống chết liều mạng với Sở Phàm, hắn muốn lấy máu của Sở Phàm để rửa sạch nỗi nhục của hắn!
Bụp bụp bụp!
Trong khu rừng cây, những âm thanh đánh đấm va vào nhau vang lên. Tốc độ của Sở Phàm và Thích Thiếu Dương nhanh thoăn thoắt, một giây trước đang ở chỗ này, một giây sau đã đến chỗ cách xa vài mét rồi.
Nhưng, từng giây từng phút trôi qua, Thích Thiếu Dương vẫn không thể giải quyết được Sở Phàm như hắn muốn, Sở Phàm chỉ cần một lúc thích ứng xong đã có thể nhẹ nhàng đối phó với thực lực thô bạo của Thích Thiếu Dương.
Nếu là Sở Phàm của tối hôm qua, đối diện với Thích Thiếu Dương đã uống viên thuốc này thì đúng là sẽ hơi khó nhằn, nhưng may thay qua một đêm ‘mây mưa’ tối qua đã khiến thực lực của anh tăng lên gấp nhiều lần.
Tất cả những điều này cứ thể như là ý trời vậy.
Ngủ với người phụ nữ của Thích Thiếu Dương, rồi dùng thực lực đã được tăng lên để đánh Thích Thiếu Dương.
Không biết vì sao, trong lòng Sở Phàm nổi lên một suy nghĩ gian ác, may mà anh không nói câu này ra, nếu không chắc chắn sẽ khiến cho Thích Thiếu Dương tức đến phụt máu.