Chàng Rể Phi Thường

Chương 201: Nghĩ ra cách rồi



Trong khi cô còn đang nghĩ, Trần Mộng Dao đã cởi luôn đồ của cô ra.

Vừa rồi vội vàng ứng phó với Sở Phàm nên cô chỉ khoác một chiếc áo ngoài, cho nên bên trong không mặc gì cả, giờ đây tất cả đều lộ hết ra.

Kiều Tuyết như sắp phát điên, cô đang định ngăn lại thì Trần Mộng Dao lại cởi bỏ bộ đồ ngủ trên người cô ấy ra, ngay lập tức lộ ra một cơ thể ngọc ngà nuột nà đến hoàn hảo.

Thấy vậy, Kiều Tuyết biết giờ thì nguy rồi, giờ chỉ có một niềm hy vọng duy nhất là Sở Phàm hãy có chút lương tâm mà đừng lén lút nhìn bọn họ.

Ngay sau đó, âm thanh vòi nước lại vang lên, phía ngoài rèm bồn tắm hai cô gái đang kì cọ cho nhau trong dòng nước ấm của vòi hoa sen chảy xuống.

Sở Phàm đứng sau tấm rèm mà sốt ruột bất an, từ sâu trong con người anh như đang có một giọng nói của ma quỷ nào đó đang dụ dỗ anh, bảo anh hãy lén nhìn đi, dù sao cũng chỉ nhìn một cái thôi, chắc chắn sẽ không ai biết được đâu.
Hơn nữa, cơ thể của Kiều Tuyết anh đã nhìn thấy hai lần rồi, nhìn thêm lần nữa cũng chẳng sao, Trần Mộng Dao là bạn gái của anh, nếu nhìn thì cũng có gì đâu.

Nghĩ vậy, Sở Phàm bất giác cảm thấy có lý, đang định vén rèm qua một chút để lén nhìn ‘cảnh đẹp’ bên ngoài, đột nhiên Trần Mộng Dao lên tiếng: “Chị Tuyết, hai là chúng mình tắm bồn đi, ngâm một lúc thôi, cả buổi sáng tinh thần sẽ sảng khoái lắm đấy!”

Khoảnh khắc nghe thấy câu nói đó, sắc mặt của Sở Phàm và Kiều Tuyết đều thay đổi.

“Dao Dao, thôi đừng tắm bồn nữa, chúng mình còn phải đi học nữa mà, tối về hai chị em mình sẽ ngâm bồn được không.” Kiều Tuyết vội vàng khuyên ngay.

Trần Mộng Dao lại nói: “Chị Tuyết, giờ mới có sáu rưỡi mà, tiết đầu tiên cũng phải chín giờ mới vào học, chúng mình còn nhiều thời gian lắm, để em đi mở nước.”
Vừa nói, cô vừa chạy ra chỗ bồn tắm.

Khoảnh khắc này, Kiều Tuyết như thể tuyệt vọng, nếu Trần Mộng Dao vén tấm rèm ra, nhìn thấy Sở Phàm đang trốn ở đó thì sự việc sẽ trở nên như thế nào, và phải giải quyết sao đây?

Kể cả Trần Mộng Dao có ngốc, có ngây thơ đến mức nào đi nữa, cô ấy cũng biết Sở Phàm đã trốn ở đây từ trước rồi, vậy thì Kiều Tuyết cô nên giải thích như thế nào về chuyện cô và Sở Phàm cùng ở trong nhà tắm với nhau?

Nếu sự việc đến mức đó rồi, e rằng mối quan hệ giữa cô và Trần Mộng Dao cũng sẽ bị rạn nứt, mà cô thực sự rất thích người em gái vừa ngốc ngếch vừa ngây thơ lại chân thành này!

Trong lúc cấp bách, Kiều Tuyết lóe lên một quyết định.

Cô cắn răng, vội vàng lao lên trước cả Trần Mộng Dao để đến chỗ bồn tắm: “Dao Dao, để chị mở nước cho, chị vừa tắm qua rồi, giờ em mới vào thì cứ tắm đi.”
Lúc này, Kiều Tuyết nhìn Sở Phàm đang tuyệt vọng ngồi phía sau tấm rèm, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Thêm vào không gian bồn tắm lại không lớn, lúc này cả cơ thể cô lộ hẳn trước mặt Sở Phàm.

Khuôn mặt xinh đẹp đến hoàn hảo của cô giờ đây đỏ bừng như máu, đôi mắt vụng về chập chờn lại càng khiến người ta say mê hơn.

“Vâng, vậy để em tắm thêm.”

Trần Mộng Dao cảm thấy hợp lý, nên tự mình lấy vòi hoa sen dội lên người.

Trong bồn tắm, cơ thể của Kiều Tuyết và Sở Phàm chạm hờ vào nhau, khắp người Sở Phàm cứng đờ, không dám động đậy gì, hai người nhìn nhau, đến thở thôi mà cũng nín lại, chỉ số mập mờ trong bầu không khí gượng gạo này cao lên tới đỉnh điểm.

Một lúc sau, Sở Phàm mới hoàn hồn, anh mấp máy miệng, thì bị Kiều Tuyết bịt lại.

“Không được nói gì, nếu không sự trong trắng của tôi sẽ mất hết, biết chưa?” Kiều Tuyết trừng mắt nhìn Sở Phàm, mấp máy miệng nói theo khẩu hình miệng mà không phát ra tiếng.
Sở Phàm gật đầu, không dám làm gì nữa, càng không dám gây ra tiếng động.

Nhưng trong lòng hai người đều rõ, đây chỉ là kế tạm thời, lát nữa thôi Trần Mộng Dao chắc chắn sẽ hỏi là nước đã xong chưa rồi sẽ đi vào.

Nếu như vậy, anh và Kiều Tuyết sẽ bị phát hiện.

Đúng lúc hai người đang vắt óc nghĩ không ra bước tiếp theo nên làm gì, thì trong đầu Sở Phàm lóe lên một suy nghĩ, anh nhớ ra điện thoại của anh vẫn ở trong túi quần mình!

Không kịp nghĩ gì nhiều, anh lôi điện thoại ra gọi luôn vào số của Trần Mộng Dao.

Trần Mộng Dao đang tắm nghe thấy tiếng chuông điện thoại liền vui mừng nói: “Chị Tuyết, điện thoại của em đang kêu, chắc là anh Sở Phàm gọi điện, chị chờ em chút, em đi lên lấy điện thoại đã!”

Nói xong, Trần Mộng Dao nhanh chân chạy ra khỏi nhà vệ sinh, rồi chạy lên tầng để nghe điện thoại.
Lúc này, Sở Phàm và Kiều Tuyết đều đồng thời thở phào, Kiều Tuyết véo cho Sở Phàm một cái mà bực tức nói: “Đồ khốn, cậu có điện thoại mà sao giờ mới lôi ra hả?!”

Sở Phàm cũng biết gì đâu, anh cũng vừa mới nhớ ra thôi, nếu anh nghĩ ra từ đầu thì đã dùng chiêu này từ lâu rồi!

Nhưng bây giờ có giải thích thế nào cũng vô ích, Kiều Tuyết vội vàng đi ra khỏi bồn tắm, nói với giọng ngượng ngùng: “Sở Phàm, tối nay tôi sẽ chờ cậu ở trên tầng thượng của trường, đến lúc đó tôi hy vọng cậu cho tôi một lời giải thích thỏa đáng, nếu không cả đời này tôi cũng sẽ không tha thứ cho cậu!”

Nói xong, cô quay người đi ra khỏi nhà vệ sinh.

Sở Phàm đứng như chết lặng ở đó, cuộc gọi cho Trần Mộng Dao cũng đã bị cô ấy bấm nghe, khi nghe thấy giọng nói vui mừng của cô trong điện thoại, Sở Phàm cảm thấy càng tự trách mình hơn.
Anh đã làm ra những chuyện gì thế này!

Nói đại vài câu, Sở Phàm đi ra khỏi căn biệt thự, bắt một chiếc taxi rồi đi đến cao ốc Thiên Môn.

Buổi học hôm nay chắc là không thể học được nữa, nếu không anh thực sự không biết rằng phải đối mặt với Kiều Tuyết như thế nào.

May mà ở cao ốc Thiên Môn có phòng chuyên dành cho nghỉ ngơi, anh tắm xong lấy một bộ đồ sạch sẽ ở trong tủ ra mặc, rồi mới ngồi xuống ở đó mà thẫn thờ ra.

Đúng lúc này, bác Đinh từ bên ngoài bước vào: “Cậu chủ?”

Ông ấy nhìn Sở Phàm một cách kinh ngạc, rồi cười nói: “Cậu chủ, sao hôm nay đến đây sớm vậy, hay là tối qua cậu ngủ ở đây à?”

Sở Phàm ngượng ngịu cười: “Đúng vậy, tối qua đến lúc xong việc thì cũng hơi muộn, không muốn làm phiền Dao Dao nên tôi đến đây ngủ luôn.”

Bác Đinh không nghi ngờ gì mà gật đầu nói: “Cậu chủ yêu thương cô bé Mộng Dao thật lòng và hết mình như vậy, cô bé ấy gặp được cậu đúng là phúc ba đời đó!”
“Không phải vậy đâu.”

Sở Phàm lắc đầu nói: “Gặp được Dao Dao mới là phúc ba đời của cháu ấy, nếu không có cô ấy ở bên cạnh cháu trong quãng thời gian đó, e rằng cháu bây giờ không biết đã trở thành con người thế nào nữa.”

Nghe xong, bác Đinh liền gật gù.

Cuộc sống ba năm ở rể của sở Phàm thì ông ấy đúng là luôn quan tâm, ông ấy biết rất rõ thái độ của những người nhà họ Trần đối xử với Sở Phàm như thế nào.

Nếu không gặp được Trần Mộng Dao, Sở Phàm có lẽ trong lòng sẽ dồn nén những căm phẫn và thù hận, rồi sau khi được dòng họ xóa bỏ lệnh cấm, anh sẽ xả hết ra tất cả.

Anh có thể duy trì được một mặt hiền lành tốt bụng như ngày nay, hoàn toàn đều là nhờ sự ấm áp của Trần Mộng Dao đã đem đến cho anh trong những ngày đen tối nhất.

Tuy là sau này Sở Phàm muốn đánh bại những người thừa kế khác, trở thành gia chủ nhà họ Sở, thì những thứ như lòng tốt bụng gì đó gần như không có tác dụng gì hết.
Nhưng từ xưa đến nay những vị chủ tịch nước khiến toàn bộ nhân dân kính phục, có ai không phải là người minh bạch, liêm khiết, có tâm và có đức đâu?

Tàn bạo rất dễ, nhưng trong tàn bạo vẫn giữ được sự minh mẫn, vẫn giữ lại ý thiện trong lòng, mới có thể trở thành người đứng đầu được tất cả những người khác tình nguyện dốc lòng đi theo.