Vương Bưu khựng người, tức giận trừng mắt về phía bọn Sở Phàm mà nói với giọng chắc nịch: “Yên tâm, nếu đám người này mà vào được bên trong, thì anh không còn là Vương Bưu nữa!”
Lí Lâm Na nghe thấy vậy, nở một nụ cười mãn nguyện, rồi khoác tay Vương Hổ chuẩn bị đi vào trong.
“Sở Phàm, rốt cuộc chúng mình có được vào trong không thế, nếu không được thì chúng mình còn qua bên kia xếp hàng cho kịp, chứ không lát nữa hết vé thì sao.”
Lúc này, Trương Tĩnh đi sang phía bên cạnh Sở Phàm mà lo lắng nói.
Sở Phàm nghĩ ông chủ của Công ty giải trí Hành Tinh cũng sắp tới rồi, qua giải thích vài câu thì không đến nỗi không vào được bên trong.
Thế là anh đi lên trước đám người nói: “Chào anh, tôi có nói với giám đốc của Công ty giải trí Hành Tinh rồi, ông ấy đồng ý cho chúng tôi vào để xin chữ ký của nhóm Sao Băng, anh cho chúng tôi vào trước được không?” Lí Lâm Na và Vương Hổ còn chưa đi được bao xa khi nghe thấy những câu này liền phá lên cười.
Sở Phàm còn chưa phản ứng ra bọn họ đang cười điều gì, thì thấy Vương Bưu tối sầm mặt lại, hai mắt xếch lên nhìn anh, nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Thằng oắt con, mày ra oai cái gì đấy, mày là cái thá gì mà dám nói là đã nói qua với sếp tao rồi, mày đủ tư cách không?”
Vừa nói hắn còn định lấy tay đẩy Sở Phàm.
Kết quả vừa giơ tay ra, thì bị Sở Phàm tóm chặt lấy tay, vặn nhẹ một cái, Vương Bưu cứ thế kêu đau thảm thiết.
“Mày, mày còn dám đánh người?!” Vương Bưu trợn tròn hai mắt, nhìn vào đám bảo vệ mà quát: “Chúng mày mù hết rồi à, mau qua đây giúp nhanh lên!”
Đám bảo vệ thấy vậy đều hô hào lao vào Sở Phàm.
“Thằng ranh con, buông tay đội trưởng của chúng tao ra ngay!” “Nghe thấy chưa hả, cẩn thận tao tẩn cho một trận, biết điều thì buông tay ra ngay!”
Một đám bảo vệ kêu to trước mặt Sở Phàm, chỉ vào anh bắt anh phải buông Vương Bưu ra.
Sở Phàm lạnh lùng nhìn bọn họ một lượt rồi nói: “Rõ ràng là hắn ra tay trước, tao chỉ là tự vệ chính đáng, mấy người đều không nhìn thấy à?”
“Cái gì mà tự vệ chính đáng, mày là cái thá gì, đội trưởng chúng tao đánh mày thì là vinh dự cho mày, mau cút đi, nếu không tao đánh cho chết mẹ mày bây giờ!” Một tên bảo vệ cười khẩy nói.
Sở Phàm cười hờ hờ một tiếng, từ từ thả cổ tay của Vương Bưu ra: “Không ngờ bảo vệ của Công ty giải trí Hành Tinh lại ngông cuồng đến vậy, đánh tao lại còn nói là vinh dự cho tao, rốt cuộc có biết thế nào là đúng sai nữa không đấy?”
“Biết đúng sai? Biết cái con mẹ mày, mấy anh em xông lên cho tôi, đánh cho con mẹ nó không nhận ra nó thì thôi!” Vương Bưu lúc này mới hoàn hồn, liền la lối quát lớn.
Hắn không ngờ Sở Phàm trông không cao to gì, nhưng lực ở tay lại mạnh như vậy, làm hắn phải xấu mặt trước bao nhiêu phụ nữ, khiến hắn tức đến mức không thể tha thứ cho Sở Phàm được nữa.
Đám bảo vệ nghe thấy đều xắn tay áo lên, chuẩn bị dạy cho Sở Phàm một bài học.
Lí Dục và Triệu Hiểu Kim lập tức chạy đến bên cạnh Sở Phàm, thể hiện rõ lập trường của mình.
Đúng lúc mâu thuẫn hai bên lên tới đỉnh điểm, một giọng nói quát lên từ phía sau bọn họ: “Mấy người đang làm cái trò gì thế, la lối ôm sòm cho người ta cười vào mặt à?!”
Vương Bưu và đám bảo vệ nghe thấy tiếng nói, bất giác sợ đến run rẩy.
“Giám đốc, sao anh đến đây làm gì ạ?” Vương Bưu đột nhiên đổi sang khuôn mặt cười tươi chạy đến nịnh hót. Người vừa đến chính là Lục Bình, tổng giám đốc của Công ty giải trí Hành Tinh
Lúc này, ông ta từ phòng chờ bên trong chạy đến, bộ dạng vội vã lật đật thở dốc khiến mọi người đều ngạc nhiên, rốt cuộc là có chuyện gì khiến cho vị sếp được tất cả mọi người kính nể này lại sốt sắng như vậy.
Thẩy vẻ tơn hớt lấy lòng của Vương Bưu, Lục Bình gần như không thèm để ý hắn mà lướt qua hắn đi tiếp.
Trong con mắt ngạc nhiên của bọn Vương Bưu, Lục Bình đi thẳng đến trước mặt Sở Phàm, nói với giọng cung kính: “Cậu Sở, để cậu chờ lâu rồi, giờ tôi sẽ đưa cậu và bạn cậu vào trong ngay!”
Câu nói vừa dứt, cả đám người đều trố mắt ra kinh ngạc không dám tin vào mắt mình.
Nhất là mấy cô gái lúc đầu còn chế giễu bọn Sở Phàm không biết trời cao đất dày, lúc này lại vô cùng hối hận. Ai ngờ Sở Phàm lại được vào trong thật, nếu biết từ đầu bọn họ đã không giúp Vương Hổ sỉ nhục Sở Phàm rồi, Vương Hổ chỉ có thể giúp bọn họ lấy tấm ảnh có chữ ký, còn Sở Phàm lúc đó còn nói là đưa bọn họ vào trong cơ!
Nếu được vào bên trong, được tận mắt nhìn thấy nhóm nhạc Sao Băng, thế thì sẽ được chụp ảnh chung với nhóm nhạc nữa.
Nghĩ như vậy, bọn họ đúng là đã tổn thất quá lớn!
Vương Hổ và Lí Lâm Na cũng đứng như chết lặng, bọn họ có nghĩ nát óc cũng không ngờ Sở Phàm lại quen với người của Công ty giải trí Hành Tinh, hơn nữa còn là giám đốc, với mối quan hệ của giám đốc, Sở Phàm chẳng phải sẽ lấy được tấm ảnh có chữ ký một cách dễ dàng hay sao?
Nếu để Sở Phàm lấy được tấm ảnh có chữ ký đó, vậy bọn họ chẳng phải là sẽ phải cởi đồ chạy quanh sân vận động, cuối cùng còn nằm bò xuống sủa gâu gâu à? Vừa nghĩ đến cảnh tượng đó, sắc mặt của Lí Lâm Na đột nhiên tái nhợt.
“Không được, không thể để hắn vào trong được!”
Lí Lâm Na cắn răng, và muốn liều lần cuối xem sao.
Cô ta buông tay Vương Hổ ra, kéo dịch xuống dưới chiếc áo cổ vốn trễ sẵn, lộ nguyên nửa bộ ngực ngồn ngộn mà trắng nõn, rồi đi đến trước mặt Lục Bình.
Lục Bình đang thắc mắc người phụ nữ này là ai, thì Lí Lâm Na đột nhiên dựa luôn vào người ông ta, nói với giọng nũng nịu: “Giám đốc, người ta ngưỡng mộ con người anh đã lâu lắm rồi, hôm nay mới được gặp, quả nhiên là khôi ngô tuấn tú, đẹp trai ngời ngời đó.”
Lục Bình cảm thấy hơi ngượng, hai tay đỡ lấy eo của Lí Lâm Na, không để cho cô ta dựa vào người.
Người phụ nữ điên này rốt cuộc là từ đâu tới, lẽ nào cô ta không biết Sở Phàm là cấp trên của ông ta à? Trước mặt cấp trên mà ôm ấp một người phụ nữ không quen không biết, sẽ khiến cho Sở Phàm hiểu nhầm phẩm hạnh ông ta có vấn đề, như thế vị trí của ông ta liệu có còn giữ nổi nữa không? Thế là ông ta nói: “Cô này, rốt cuộc cô là ai thế, tôi đâu có quen cô!”
Lí Lâm Na mím môi cười, ngọt ngào nói: “Anh cứ kệ đi, anh chỉ cần đồng ý với em một yêu cầu thì tối nay em sẽ thuộc về anh, tin em đi, em chắc chắn sẽ khiến cho anh được thỏa mãn nhất từ trước đến nay!”
Vừa nói Lí Lâm Na vừa lấy ngực cô ta cọ sát vào ngực Lục Bình, khiến Lục Bình càng thêm bối rối.
“Cô đừng có linh tinh, cô có yêu cầu gì cứ nói, nếu tôi làm được thì tôi sẽ làm, được chưa?” Lục Bình toát đầy mồ hôi, nhưng lại không dám thô lỗ trước mặt Sở Phàm, nên đành phải dùng kế hoãn binh.
Hai mắt Lí Lâm Na sáng lên, cứ tưởng là có cơ hội, rồi cô ta chỉ vào mặt bọn Sở Phàm, vênh váo nói: “Yêu cầu rất đơn giản, đó là đuổi cút đám người này ra ngoài là được!”
Tuy vừa rồi lúc Lục Bình xuất hiện ông ta chỉ gọi Sở Phàm là cậu Sở, nhưng đó đều là lời lẽ khách sáo, có đánh chết thì Lí Lâm Na cũng không tin một người ăn mặc quê mùa như Sở Phàm đây lại là một nhân vật quan trọng mà Lục Bình thực sự kính nể. Ai ngờ, Lục Bình vừa nghe thấy câu đó xong, sắc mặt đột nhiên trở nên u ám.
Hai tay ông ta dồn hết sức, đẩy mạnh một phát khiến Lí Lâm Na ngã luôn xuống đất, lạnh lùng nói: “Không cần biết cô là ai, nếu trong ba giây không biến khỏi đây, thì đừng trách tôi ác!”
Lí Lâm Na đang xoa cái mông đau vì bị ngã, khi nghe thấy câu nói của Lục Bình, cô ta đơ người luôn ra ở đó.