Chàng Rể Phi Thường

Chương 220: Cái tên nghe quen quen



Sở Phàm nhíu mày, nhìn sang phía giọng nói vang tới, thấy Tần Chí Thâm không biết đã bò lên từ lúc nào, đang bám theo cánh cửa phòng chờ mà đứng lên, gằn giọng nói với anh.

Bọn Lí Dục giật hết cả mình, ai nấy đều lùi lại phía sau, Sở Phàm lại bình thản nói: “Tần Chí Thâm, giờ đến bản thân mày còn không lo liệu nổi lại dám uy hϊếp tao, gan to đấy nhỉ?”

Tần Chí Thâm nhổ một bãi nước bọt sang phía bên cạnh, nói với giọng coi thường: “Vừa rồi tao hơi sơ suất nên mày đánh trúng thôi, giờ tao đã gọi vệ sĩ của tao đến, mày nghĩ xem mày làm được gì tao, có giỏi thì mày thử động vào......bốp!”

Tần Chí Thâm còn chưa nói hết, cái tát của Sở Phàm đã in vết trên mặt hắn, một bên răng bị rụng hết, máu me khắp mồm.

Bọn Lí Dục và Triệu Hiểu Kim đều bàng hoàng, hoàn toàn không ngờ rằng Sở Phàm lại có lúc bạo lực đến vậy.
Lúc này, Sở Phàm quay đầu mỉm cười nói: “Mấy người còn nhìn gì thế, mau đi đi, chuyện ở đây cứ để tớ, yên tâm đi!”

Thấy ánh mắt tự tin của Sở Phàm, bọn Lí Dục nhìn nhau rồi nghiến răng đưa bọn Trương Tĩnh rời khỏi đó.

Không biết Sở Phàm có thật sự có cách để giải quyết chuyện ở đây không, nhưng tóm lại bọn họ nhất định là không giải quyết nổi rồi, có ở lại cũng chỉ làm vướng Sở Phàm thêm, lại khiến cậu ấy mất tập chung.

Tần Chí Thâm bò trên mặt đất, trừng mắt theo hướng bọn Lí Dục đi khỏi, ánh mắt căm phẫn tột cùng, như thể muốn quát bọn họ đứng lại, nhưng một bên răng của hắn đã bị Sở Phàm đánh cho rụng hết, hơi há miệng ra đã đau rồi chứ chưa cần phải nói.

Một lúc sau, một loạt tiếng bước chân rầm rầm từ phía thang máy chạy đến.
Thấy ba tên vệ sĩ áo đen hùng hùng hổ hổ lao đến từ phía thang máy, Tần Chí Thâm vừa nhìn thấy bọn họ, sắc mặt đột nhiên hứng khởi hẳn lên.

“Nhanh lên...... tao ở đây!”

Hắn hồ hởi mở miệng chịu đau đớn mà cố nói ra vài tiếng, rồi dùng tay chỉ vào Sở Phàm.

Ba tên vệ sĩ thấy bộ dạng máu me đầy mồm của Tần Chí Thâm, trong lòng không khỏi sốt sắng, tự nhủ lần này rắc rối to rồi!

Phải biết là trong nhà họ Tần thì ông Tần yêu quý cháu nội mình là Tần Lam nhất, nhưng sau khi cô ta bị chết trong một buổi tiệc vì bị tên ám sát bắn lén, ông Tần chịu đả kích quá lớn, đau khổ quá mà cứ nằm một chỗ.

Đúng lúc đó, Tần Chí Thâm khéo mồm, suốt ngày ở bên cạnh ông Tần để động viên dỗ dành, khiến tinh thần của ông Tần được phấn chấn hơn.

Nếu không lần đó ông Tần e rằng đã đi về nơi chín suối rồi cũng nên.
Còn Tần Chí Thâm, đương nhiên trở thành cháu nội được ông Tần yêu thương nhất.

Kể cả hắn là người của chi dưới nhà họ Tần, nhưng tình yêu thương mà ông Tần dành cho hắn không hề thua kém so với những người cháu nội ruột thịt của ông ta cả.

Nhưng tin tức này vẫn chưa được đồn ra, chỉ có những thành viên trong nội bộ nhà họ Tần mới biết, nhưng không ngờ Tần Chí Thâm đã không kiềm chế được, đã bắt đầu ra oai hống hách ở trong khu Tịnh Yên, rồi còn bị người ta đánh cho thành bộ dạng này, nếu không xử lý xong xuôi thì bọn họ đúng là không biết phải ăn nói với nhà họ Tần như thế nào nữa!

Nghĩ vậy, ba tên vệ sĩ đánh mắt nhìn sang Sở Phàm.

“Thằng khốn, mày to gan đấy, đến anh Tần mà cũng dám đánh, mày chết đi con ạ!”

Tên cầm đầu trong đám vệ sĩ đó cao mét chín, dáng người to con như Schwarzenegger vậy, hắn gầm lên, cả người hắn tức giận trông như một con tinh tinh khổng lồ lao thẳng vào phía Sở Phàm!
Khuôn mặt Tần Chí Thâm nở một nụ cười nham hiểm, như thể hắn đã nhìn thấy cảnh tượng Sở Phàm bị vệ sĩ của hắn đánh cho nằm gục dưới đất vậy! Hắn thậm chí còn đã nghĩ đến sau đó nên xử lý Sở Phàm như thế nào để cho Sở Phàm biết đắc tội với hắn sẽ có kết cục khủng khϊếp đến mức nào!

Nhưng tất cả đã trái với những gì hắn nghĩ, khoảnh khắc cú đấm chắc nịch của tên vệ sĩ vung đến trước mặt Sở Phàm, bỗng nhiên im bặt!

Chỉ thấy cú đấm phẫn nộ đến tột cùng của tên vệ sĩ đã bị Sở Phàm giơ tay ra đỡ nhẹ như không.

Không một tình tiết gay cấn, không một chút động tĩnh nào, giống như kiểu tảng đá chìm xuống biển, sức mạnh hùng hổ của tên vệ sĩ bị tan biến không còn vết tích nào luôn.

“Sao...... sao có thể như vậy được!” Tên vệ sĩ cảm thấy kinh ngạc, cảm giác như không dám tin.
Hắn là một siêu chiến binh của doanh trại huấn luyện khắc nghiệt ở Siberia, thực lực của hắn hơn hẳn so với những chiến binh trong quân đội của các quốc gia khác, chưa bao giờ có người nào có thể dùng phương thức này nhẹ nhàng đỡ được cú tấn công của hắn, tên này rốt cuộc có lai lịch như thế nào, liệu có phải là người không thế?

Bản thân Sở Phàm cũng có chút ngạc nhiên, tuy anh đã hội tụ được nội lực, nhưng theo lý mà nói người luyện võ thì vẫn trong phạm vi là người bình thường, chứ không phải thần thánh.

Sức lực của tên vệ sĩ này đã rất mạnh rồi, có thể nói đã đạt tới đỉnh cao nhất, nếu không làm sao có thể trở thành vệ sĩ riêng của Tần Chí Thâm, nếu là người luyện võ khác, đâu thể dùng phương thức này ứng phó được.

Nhưng anh lại thực hiện được một cách đơn giản.
Nhưng dường như từ sau khi anh và Đường Khả Khanh có một đêm mây mưa với nhau, tốc độ tăng trưởng nội lực trong cơ thể anh vượt bậc đến mắt thường cũng có thể thấy được.

Lẽ nào là do loại thể chất đó của Đường Khả Khanh à?

Anh vẫn còn nhớ, lúc đứng bên ngoài cửa sổ phòng của Thích Hình Thiên, nghe lén được quá trình hai bố con Thích Hình Thiên bày mưu với nhau, có thấy bọn họ nhắc đến chuyện thể chất của Đường Khả Khanh.

Chỉ là lúc đó anh không hề để bụng chuyện này, nhưng vì thấy bực mình vì Thích Thiếu Dương lại lén cho Đường Khả Khanh uống thuốc, nên mới ra tay ngăn lại.

Sự trùng hợp của cơ duyên, anh lại cùng với Đường Khả Khanh xảy ra chuyện đó, và thực lực của anh cũng được tăng lên một cách ổn định và nhanh chóng, điều này khiến anh không thể không tin trên đời này đúng là có một loại thể chất thần kỳ, có thể hỗ trợ cho con người trong việc tu luyện.
Bảo sao vẫn có một số người bệnh hoạn đi bắt người khác về để làm công cụ tu luyện, cũng không phải là không có lý.

Chỉ tiếc là giờ Thích Thiếu Dương đã chết, Thích Hình Thiên lại bị nhà họ Kiều bắt đi, không biết đang sống chết ra sao, anh đúng là không biết nên đi đâu để hỏi cho rõ chân tướng về việc này cả.

Xem ra nếu sau này có cơ hội gặp được Đường Khả Khanh, anh nhất định phải hỏi cho rõ ràng chuyện này mới được.

Không nghĩ nữa, Sở Phàm nhìn vào tên vệ sĩ trước mặt đang mặt đỏ tía tai.

Lúc này, tên vệ sĩ đang cố gắng rụt tay lại, nhưng năm ngón tay của Sở Phàm chỉ hơi bóp nhẹ, hắn không động đậy được nữa.

Sở Phàm mỉm cười nói: “Xin lỗi nhé, vừa rồi hơi mất tập trung tý, mày muốn tao buông tay ra đúng không, vậy thì mày bảo tao là được mà.”
Vừa nói, năm ngón tay Sở Phàm buông ra, tên vệ sĩ lập tức bị văng ra như lò xo rồi ngã bổ ngửa xuống đất.

“Đại ca!” Hai người anh em của hắn vội vàng đi lên phía trước đỡ hắn, đồng thời dùng ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm vào Sở Phàm, chỉ sợ anh lại ra tay đột ngột.

Sở Phàm ngáp vài cái, nói với vẻ hơi mệt mỏi: “Tần Chí Thâm, ba tên què đui mẻ sứt mày vừa gọi tới đây mà đòi giữ chân tao lại á, có phải mày đã quá ngây thơ rồi không đấy. Hôm nay tao tha cho mày, về nói với lão già nhà mày đừng có mà gây sự với tao, nếu không tao sẽ không do dự mà xóa sổ nhà họ Tần ra khỏi khu Tịnh Yên đâu!”

Nói xong, Sở Phàm quay người đi thẳng.

Vừa đi được hai bước, anh quay đầu lại nói thêm: “Quên mất chưa nói với mày, tao tên là Sở Phàm, mày cứ nói với lão già nhà mày cái tên của tao là ông ta sẽ hiểu!”
Nói xong câu đó, Sở Phàm mới rời khỏi đó hẳn.

Tần Chí Thâm bò trên nền nhà, sắc mặt tái nhợt.

Sở Phàm......

Cái tên này hắn không chỉ không lạ lẫm, mà còn rất quen là đằng khác!