Chàng Rể Phi Thường

Chương 232: Vấn đề nghiêm trọng



“Chúng mày là ai đấy, mau cút ra đây!”

Tên mập vung con dao rọc giấy trong tay, hét to đến khàn cả giọng.

Đám đông trong phòng camera giám sát đều phải nuốt cục tức xuống, sợ Thẩm Lăng Khê sẽ bị thương.

Nếu thế thật thì to chuyện rồi đấy. Dù gì bây giờ Thẩm Lăng Khê cũng đường đường là một trong những ngôi sao nổi tiếng được yêu thích nhất của Hoa Hạ với lực lượng fans hùng hậu tới từ khắp nơi và sức ảnh hưởng trước nay chưa từng có.

Nếu như cô ấy bị thương thì cục cảnh sát khu Tịnh Yên sẽ đối mặt với áp lực lớn chưa từng thấy.

Thế nhưng Trác Phong không nghĩ đến những chuyện này, anh chỉ muốn nhanh nhanh giải quyết tên mập để lập được công lần này.

Nên anh không những không nghe lời tên mập bảo lùi lại mà ngược lại còn rút súng ra, chĩa vào đầu tên mập và nói: “Thằng mập chết tiệt. Cho mày hai lựa chọn, một là bỏ dao xuống, đưa hai tay lên đầu và thả người ra!”
“Hai là cứ tiếp tục ngoan cố chống cự đi rồi ăn một phát súng!”

Nghe những lời này trong mọi người trong phòng giám sát ai nấy mặt đều biến sắc.

Trác Phong quả nhiên làm hỏng bét việc rồi. Có lẽ anh đã tìm hiểu một chút thông tin, biết rằng tên mập này trước đây chỉ là một kẻ không có kinh nghiệm và sự trải đời gì hết nên cách này có thể dọa hắn sợ.

Nhưng anh không biết rằng tên mập này vốn đã thần kinh có vấn đề, giờ hắn đích thực là một kẻ điên mà kẻ điên thì làm sao sợ súng được?

Đúng như dự đoán, tên mập chẳng những không sợ mà ngược lại còn cười ha hả, nước miếng chảy tứ tung, trông bộ dạng đến là buồn nôn.

“Dọa tao á? Mày lại dám dọa tao á?”

Nụ cười của tên mập méo xệch, hắn nói với giọng đáng sợ.

Vừa nói hắn vừa nắm con dao rọc giấy và dùng một lực nhẹ khiến lưỡi dao sắc lẹm làm xước một đường da trên cổ Thẩm Lăng Khê. Một đường máu đỏ tươi rớm ra khiến những ai chứng kiến cảnh tượng này phải thót tim.
Trác Phong không ngờ rằng tên mập này lại to gan như vậy, lại không hề sợ anh bóp cò khẩu súng trong tay mình mà vẫn làm con tin bị thương.

Anh cố tình tiến lên phía trước một bước mà không hề nghĩ rằng điều này đã phá vỡ sự nhẫn nại cuối cùng trong đầu tên mập.

Chỉ thấy tên mập hét to lên một tiếng, điên cuồng nói: “Nữ thần, xem ra tôi không thể bảo vệ em được rồi. Nếu đã như vậy thì chúng ta cùng chết, làm một đôi uyên ương dưới âm phủ. Kiếp sau mình sẽ lại nên duyên!”

Vừa dứt lời hắn dùng một lực mạnh ở cánh tay toan đâm con dao rọc giấy vào cổ Thẩm Lăng Khê.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Trác Phong bỗng chốc thấy lòng mình nguội ngắt. Nếu Thẩm Lăng Khê thực sự có mệnh hệ gì ở đây thì trách nhiệm lớn nhất thuộc về phó đội trưởng là anh đây, mà thậm chí anh còn là nguyên nhân lớn nhất dẫn đến kết cục này.
Tới lúc đó không những cái chức này của anh không giữ được mà có thể còn bị truy cứu trách nhiệm.

Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc này thì ống thông gió phía trên đầu Thẩm Lăng Khê bị ai đó đạp vỡ ra.

Sự chú ý của tên mập bị phân tán khiến hắn bỗng chốc dừng tay lại. Sở Phàm xuất hiện trong một bộ trang phục chiến đấu, phi xuống như một vị thần và dùng con dao chém thật mạnh vào cánh tay tên mập.

Một tiếng “rắc” kêu lên.

Xương tay của tên mập bị chặt đứt, con dao rọc giấy bay ra ngoài cắm thẳng vào tường, chỉ còn chuôi dao lộ ra ngoài, không ngừng rung lên.

Thẩm Lăng Khê nhìn chằm chằm vào đôi mắt lanh lợi đằng sau lớp khẩu trang kia, vô cùng tò mò người đàn ông đột nhiên xuất hiện cứu cô đúng lúc này là ai.

“Nữ thần, em đừng rời xa tôi!”

Đằng sau, tên mập vẫn hét lên ai oán trong khi Sở Phàm đã khóa chặt cánh tay hắn bẻ thật mạnh về sau và vật hắn ngã cái rầm xuống đất.
Những viên cảnh sát bên ngoài nhìn thấy thì lập tức xông vào còng tay tên mập rồi đưa hắn rời đi ngay lập tức.

Chứng kiến cảnh tượng này đám đông trong phòng giám sát đều thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng trút được gánh nặng.

Sở Phàm thì lại lo lắng khôn cùng. Rõ ràng là anh và Hứa Vạn Sơn đã lên kế hoạch không để người khác nhúng tay vào chuyện này, không ngờ là Trác Phong đột xuất hiện can thiệp vào, may mà anh đến kịp nếu không hậu quả khôn lường.

“Đồng chí này, tôi có thể biết tên của anh không?”

Ngay lúc Sở Phàm định rời đi thì nghe thấy giọng nói nhanh nhẹn của Thẩm Lăng Khê vang lên phía sau.

Sở Phàm quay đầu nhìn cô một cái rồi cười nhẹ. Cô gái này vẫn chưa biết anh chính là Sở Phàm.

Có điều anh đeo mặt nạ không phải vì sợ người khác phát hiện mà vì ống thông gió quá bụi bẩn nên anh đeo để không hít phải những thứ không mấy sạch sẽ đó.
Đúng lúc anh định bỏ mặt nạ xuống để Thẩm Lăng Khê nhìn thấy bộ mặt thật của mình thì điện thoại trong túi bỗng kêu lên.

“Đợi một chút.”

Sở Phàm lấy điện thoại ra xem, phát hiện ra là bác Đinh gọi tới nên bảo với cô đợi mình.

Sau đó anh cầm điện thoại ra khỏi phòng định nghe điện thoại trước. Thẩm Lăng Khê muốn đi theo thì bị các nhân viên y tế vừa tới đó ngăn lại để xử lý vết thương ở cổ.

Tuy đây chỉ là vết thương nhỏ nhưng chẳng phải các ngôi sao đều rất coi trọng da thịt hay sao? Nếu để lại sẹo thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến sự nghiệp của Thẩm Lăng Khê.

Còn Trác Phong cũng bị Hứa Vạn Sơn vừa mới tới tóm đi.

Tuy là trong cục có rất nhiều người, còn đứng về phía Trác Phong nữa nhưng chuyện vừa xảy ra mọi người cũng quá rõ ràng. Nếu không phải Sở Phàm đến kịp để xoay chuyển tình thế thì e là Thẩm Lăng Khê bây giờ đã chết mất xác rồi.
Mà Trác Phong lại chính là người gây ra tất cả những chuyện này nên cấp trên nhất định sẽ xử lý anh ta.

Nếu như lúc này họ vẫn không biết phải phân đội như thế nào, nên ủng hộ ai thì cũng thật phí phạm bao năm lăn lộn trải nghiệm của họ.

Sở Phàm nói qua điện thoại ở một góc hành lang: “Bác Đinh, xảy ra chuyện gì sao ạ?”

“Cậu chủ, bên công ty xảy ra vài chuyện. Nếu có thể thì cậu qua xem đi.” Bác Đinh trầm giọng nói.

“Được, cháu tới ngay.”

Sở Phàm nhíu mày, lập tức đồng ý.

Anh chưa bao giờ nghe bác Đinh nói chuyện với mình bằng giọng điệu này, xem ra công ty xảy ra chuyện nghiêm trọng rồi, anh bắt buộc phải đích thân qua đó.

Tới WC cởi bộ đồ chiến ra xong Sở Phàm gọi điện cho Trần Mộng Dao nói rõ tình hình rồi nhanh chóng gọi xe tới cao ốc Thiên Môn.

Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết còn đang xem Thẩm Lăng Khê sống chết thế nào, hơi đâu đi quan tâm Sở Phàm đi đâu. Điều này khiến Sở Phàm rất buồn bực.
Lúc tới văn phòng của anh thì bác Đinh đã đợi ở đó rồi.

“Bác Đinh, rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi?” Sở Phàm vừa vào cửa đã vội vã hỏi.

Bác Đinh cầm một tờ đơn dài trong tay, đi tới trước mặt Sở Phàm nói: “Cậu chủ, đây là bảng thu chi tháng này của cao ốc Thiên Môn chúng ta, cậu xem xem.”

Sở Phàm ngờ vực nhìn bác Đinh rồi cầm lấy tờ thu chi và xem thật kỹ rồi nói: “Không có vấn đề gì mà, sao thế?”

“Cậu chủ, bảng thu chi này thoạt nhìn thì không sao nhưng thân là một người quản lý cao ốc Thiên Môn đã mười năm tôi có thể chắc chắn rằng nó không chỉ có vấn đề mà còn là vấn đề nghiêm trọng!”

Bác Đinh nói với giọng nghiêm túc.

Nghe tới đây Sở Phàm vẻ mặt cũng bắt đầu trở nên nghiêm túc.