Chàng Rể Phi Thường

Chương 234: Không để lại tai họa về sau



Sở Phàm hít một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm vào đám người kia.

Đây có lẽ là mối nguy lớn nhất mà anh gặp phải từ trước tới giờ. Nếu không xử lý thận trọng rất có thể anh sẽ phải bỏ mạng ở đây.

Nhưng kể cả như thế anh cũng không thể làm liên lụy người vô tội được.

Anh lặng lẽ đi tới cạnh ghế lái, nói với giọng chỉ có tài xế mới nghe được: “Bác tài, chút nữa tôi đánh nhau với chúng thì bác cứ lái xe xông thẳng ra, đâm phải chúng cũng đừng sợ. Bọn này liều mạng lắm, bác mà không chạy đi thì không thoát được đâu!”

Tài xế vừa nghe câu này xong thì sắc mặt trở nên trắng bệch nhưng vẫn cố cắn răng mà gật đầu.

Ngay sau đó Sở Phàm giẫm mạnh chân xuống nền đất, lao như một cơn gió thẳng tới đám côn đồ đang gầm gậy gộc ấy.

Rõ ràng là sức lực của đám côn đồ này không hề đáng sợ như cặp anh em song sinh kia chỉ là số lượng đông mà thôi. Với sức của Sở Phàm như bây giờ có lẽ vẫn chống đỡ được một lúc để tạo cơ hội cho tài xế chạy thoát.
“Hừ, còn ngoan cố chống cự!”

Tên anh cả của cặp song sinh cười nhạt một tiếng rồi gồng người lên, mở rộng cánh tay xông đến phía Sở Phàm như một con chim ưng oai hùng.

Hiển nhiên đây cũng là một kẻ học võ hơn nữa nội lực còn rất mạnh, hoàn toàn không phải đối thủ của một người chỉ vừa mới học võ như Sở Phàm.

Nhưng Sở Phàm không đánh nhau với hắn mà chỉ giải quyết đám côn đồ kia. Với vài đường cơ bản anh đã hạ được số đông bọn chúng.

Tài xế taxi thấy cảnh này thì không do dự gì nữa mà liền đạp mạnh ga khiến bốn bánh xe bỗng chốc xoáy mạnh, theo sau đó là tiếng động cơ kêu ầm ầm. Chiếc xe điên cuồng lùi về sau.

Đột nhiên những tiếng “rầm rầm” vang lên liên tiếp.

Bảy tám tên côn đồ bị đâm đến bay cả người lên, vài tên còn xui xẻo đến nỗi chết ngay dưới bánh xe, cảnh tượng vô cùng thảm khốc.
Nhưng tài xế chỉ nhắm chặt mắt, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Mình còn vợ con, mình còn vợ con…”

Dường như câu nói này tiếp thêm cho ông niềm tin và sức mạnh khiến ông không có chút ý định nương tay nào.

Cuối cùng chiếc xe cũng tìm được đường thoát, phi thẳng ra ngoài và chẳng mấy chốc đã biến mất trong vào màn đêm.

Sở Phàm thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục đối phó với cái đám người đang muốn gϊếŧ anh này. Dù thế nào đi nữa anh cũng sẽ không dễ dàng bỏ mạng ở đây đâu. Anh vẫn còn rất nhiều chuyện chưa làm. Một đám cặn bã này mà cũng đòi gϊếŧ anh á?!

Sở Phàm hét lên một tiếng giận dữ, sau đó tốc độ ra tay của anh ngày càng nhanh, những cú đấm liên hoàn được tung ra khiến những kẻ xung quanh anh trong phạm vi bán kính năm mét ngã rạp.

Cặp anh em song sinh đang đứng một bên không tiếp tục đánh nữa mà đút hai tay vào túi của chiếc áo vải rộng thùng thình, đưa đôi mắt đầy hứng thú nhìn Sở Phàm đang chiến rất hăng.
Kế hoạch của chúng rất rõ ràng, để đám côn đồ vô dụng này làm tiêu hao thể lực của Sở Phàm. Đợi tới lúc Sở Phàm hạ được hết đám người này thì sức lực cũng chẳng còn bao nhiêu.

Tới khi ấy hai anh em họ mới ra tay thì thế cục nắm chắc phần thắng về mình.

Thế nhưng họ không hề biết rằng càng kéo dài thời gian lâu thì càng có lợi cho Sở Phàm. Chắc chắn đám vệ sĩ ngầm đã liên lạc với bác Đinh. Chỉ cần kéo dài thời gian thêm một chút thì sẽ có người đến giúp thôi.

Bỗng từ đâu phát ra tiếng “Bụp”.

Sở Phàm trong một giây bất cẩn đã bị hai tên côn đồ ở hai bên đánh lén. Hai vết thương ở lưng anh hông ngừng chảy máu.

Anh kêu lên một tiếng, giơ chân lên đá gãy cổ hai tên côn đồ. Chúng ngã vật ra đất, tắt thở tại chỗ.

Tuy anh là một người học võ nhưng vẫn thiếu sức mạnh nội lực và kinh nghiệm thực chiến. Khi đối mặt với một đám côn đồ đông như vậy thì sẽ không kịp ứng phó.
Hai vết thương này cũng mới chỉ là khởi đầu thôi, chỉ lát sau trên người anh đã xuất hiện chi chít các vết thương khác. Có vết chỉ xước da nhưng cũng có vết sâu đến nỗi hở cả xương.

“Em trai, thời cơ tới rồi, chúng ta ra tay thôi!”

Tên anh cả lạnh lùng nói khi nhìn thấy thể lực của Sở Phàm đã giảm sút và anh thở hồng hộc.

Đứa em nhếch mép cười nói: “Anh cả nói gì cũng đúng!”

Vừa dứt lời thì hai kẻ đó đồng thời ra tay, lao tới phía sau Sở Phàm, động tác gọn gàng dứt khoát như thể cả hai chỉ là một. Chúng đánh mạnh vào giữa lưng Sở Phàm!

Lúc này Sở Phàm vừa hạ một tên chém anh một nhát xong, đang thở không ra hơi. Theo lý mà nói thì anh không kịp đỡ được nếu có người tấn công từ đằng sau.

Nhưng đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc này thì mắt Sở Phàm chợt sáng lên.
Anh rút nhát dao đang găm vào tim tên côn đồ ra rồi quay phắt mình lại, chém một nhát thật mạnh.

“Phập” một tiếng.

Cặp song sinh lập tức biến sắc, vội vàng tránh về sau nhưng vẫn bị thương ở lòng bàn tay.

“Chết tiệt, thì ra từ nãy tới giờ là nó giả vờ như không còn sức!”

Tên anh cả mặt mày sa sầm hung tợn, nghiến răng nghiến lợi nói.

Lần này em trai của hắn cũng rất tức giận: “Anh cả nói gì cũng đúng.”

Dứt lời còn bồi thêm: “Nó đáng chết!”

Mặt khác, Sở Phàm sau khi chém nhát dao đó thì kiệt sức thật sự, ngã vật xuống nền đất.

Cũng may dưới đất có rất nhiều xác người nên dù anh ngã xuống nhưng cũng không bị thương nặng thêm.

Kể từ sau khi theo học võ, Sở Phàm thường xuyên luyện võ với một số vệ sĩ nhà học Sở. Trong quá trình học hỏi anh phát hiện ra rằng cuốn “Thuật hô hấp” khiến anh tập trung được nội lực tốt hơn người khác.
Cũng có nghĩa là nội lực của người khác có thể giúp họ kiên trì chiến đấu trong một tiếng nhưng Sở Phàm thì có thể duy trì trong một tiếng rưỡi cùng với nội lực đó.

Tính ra thì anh với người bình thường chỉ cách biệt có nửa tiếng nhưng nửa tiếng này đủ để thay đổi cục diện của cuộc chiến.

Khi Sở Phàm bắt đầu đánh nhau với đám côn đồ thì anh đã thận trọng tính toán thời gian để lúc thích hợp thì vờ như mình đã kiệt sức. Mục đích chính là để gài bẫy cặp anh em song sinh kia.

Nhưng không ngờ rằng anh em chúng đã đánh nhau không biết bao nhiêu trận, kinh nghiệm quả thật phong phú.

Nhát dao đó của Sở Phàm vốn nhắm vào yết hầu của chúng nhưng đúng lúc mấu chốt thì chúng lại tránh được, chỉ bị thương ở lòng bàn tay. Thật đáng tiếc.

“Hừ, hừ. Lần này mày kiệt sức thật rồi chứ gì?”
Lúc này tên anh cả đi tới trước mặt Sở Phàm, cười lạnh lùng khinh bỉ nhìn anh.

Sở Phàm mở mắt ra một cách khó nhọc, nhếch miệng cười: “Dù sao tao cũng khó mà sống được, chi bằng chúng mày nói tao nghe ai sai chúng mày tới để tao được chết cho rõ ràng.”

“Ranh con sắp chết mà còn già mồm. Ai mà biết mày có giở trò hay không. Muốn moi móc thông tin từ anh em chúng tao á? Mày còn non và xanh lắm!”

Cặp song sinh cười giễu cợt, lúc nói còn không quên vận lực trong lòng bàn tay, rõ ràng là muốn gϊếŧ chết Sở Phàm để tránh tai họa về sau.