Chàng Rể Phi Thường

Chương 246: Mâu thuẫn trực diện



“Ai đó?!”

Một đoàn khách đột nhiên quay đầu lại và nhìn thấy Sở Phàm trong bộ vest chỉnh tề xuất hiện trước cổng dinh thự Genesis!

Lúc này không chỉ những người khách mà cả Sở Vân và Sài Tiến đều hết sức kinh ngạc.

Họ đã từng tưởng tượng ra rất nhiều trường hợp Sở Phàm sẽ xuất hiện, thậm chí cũng đã nghi ngờ liệu có ai đó ở đây giả dạng Sở Phàm không. Nhưng điều duy nhất họ chưa từng nghĩ tới là Sở Phàm lại xuất hiện với thân phận thật và tìm đến tận cửa.

Rốt cuộc dựa vào đâu mà anh có gan làm vậy?!

Trong đại sảnh bỗng xôn xao tiếng bàn tán. Tất cả những người có mặt ở đó đều thì thầm to nhỏ, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Sao bảo là Sở Phàm bị kẻ xấu hãm hại mất tích rồi mà? Hơn nữa khả năng sống sót là rất thấp. Nhưng cao ốc Thiên Môn không thể không có chủ nhân dù chỉ là một ngày. Những người từng hợp tác với cao ốc Thiên Môn trước đây đều hoang mang tột độ nên Sở Vân mới “bắt buộc” phải xuất hiện để lên làm chủ cao ốc Thiên Môn thay Sở Phàm.
Nhưng sao bây giờ Sở Phàm bỗng nhiên lại xuất hiện, hơn nữa còn bảo Sở Vân phải trả tất cả những thứ này cho anh!

Giữa hai anh em này có gì mờ ám hay sao?

Bầu không khí lúc này bỗng trở nên vô cùng kỳ quặc. Sở Vân vẫn tiếp tục nở một nụ cười gượng gạo sau phút hoảng hồn.

Cậu ta ngay lập tức bước nhanh xuống trước mặt Sở Phàm, cười sởi lởi nói: “Anh hai, cuối cùng thì anh cũng về rồi. Thấy anh bình an mà em vui quá!”

Sở Phàm khẽ cười, gạt cánh tay mà cậu ta vừa đưa tới nói: “Để cậu phải lo lắng rồi, cũng phiền cho cậu khi mấy ngày nay phải thay tôi quản lí chuyện của cao ốc Thiên Môn. Những thứ này giao cho tôi tự làm là được rồi, cậu không cần vất vả nữa!”

Nghe tới đây nụ cười trên gương mặt Sở Vân bỗng sựng lại.

Cậu ta không ngờ rằng Sở Phàm không hề giữ cho cậu chút thể diện nào mà thẳng thắn đi vào vấn đề chính. Xem ra anh không muốn trì hoãn thêm nữa.
“Anh hai, tuy rằng anh chỉ mất tích có vài ngày nhưng cả nhà chúng ta đều rất lo lắng cho anh. Bây giờ anh trở về rồi chi bằng cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi đã. Đợi tới lúc bác sĩ kiểm tra cho anh, chắc chắn không còn gì đáng lo ngại thì quay lại làm việc cũng chưa muộn”.

Sở Vân đứng thẳng người lên, chầm chậm nói.

“Nói như vậy là cậu không định trả cho tôi đúng không?” Ánh mắt Sở Phàm chợt trở nên lạnh lẽo, như cười như không nói.

Những vị khách ở đó nhìn thấy cảnh này thì đều hiểu ra rằng chuyện Sở Phàm bị kẻ xấu hãm hại rồi thì mất tích chẳng phải đều do Sở Vân gây ra hay sao?

Mọi người đều xuất thân từ những dòng họ quyền quý nên cũng không lạ gì cảnh anh em tranh chấp nhau thế này.

“Em không có ý đó”. Sở Vân cũng bình tĩnh lại, cậu ta điềm đạm nói: “Anh hai, thời gian ba ngày tuy là ngắn nhưng em đã thay đổi tình hình của cao ốc Thiên Môn rất nhiều. Nếu như trực tiếp giao lại cho anh thì e là anh không thích ứng được. Hơn nữa điều này đối với những đối tác của chúng ta mà nói cũng không phải chuyện tốt gì cho cam. Mọi người nói xem có phải không?”
Lúc nói Sở Vân còn đánh mắt nhìn qua một lượt khách mời, trong đó có rất nhiều người là đối tác làm ăn của cao ốc Thiên Môn.

Chỉ có điều rất nhiều người trong số họ ban đầu là ký hợp đồng với Sở Phàm, bây giờ lại phục tùng Sở Vân. Lật mặt cũng nhanh gớm!

Nghe Sở Vân nói xong thì những đối tác kia cũng phản ứng lại.

“Cậu hai, cậu ba nói đúng đấy. Cậu vừa mới trở về, chưa quen với một số việc nên không cần lo chuyện công việc vội, cứ nghỉ ngơi cho tốt đi đã. Hồi phục sức khỏe mới là việc quan trọng!”

“Đúng đấy cậu hai, tôi nghe nói lần này cậu bị thương nặng nên đừng vội làm mấy cái này. Cậu ba là anh em của cậu, lẽ nào cậu còn sợ cậu ấy sẽ chiếm hết mà không trả lại cậu hay sao?”

Những người trong đại sảnh đều cùng đồng thời nói, tất cả đều là lên tiếng giúp Sở Vân.
Sở Vân thấy không có ai ra mặt giúp Sở Phàm thì nét mặt lộ ra một nụ cười đắc ý.

Thế nhưng đúng lúc này thì một giọng cười đầy châm biếm từ bên ngoài dinh thự Genesis vọng vào.

“Nói cứ như hát hay ấy nhỉ, chả biết bố mẹ các người dạy các người thế nào chứ bố mẹ tôi từ nhỏ đã dạy tôi đồ của mình thì phải giữ chặt trong tay. Kẻ nào mà dám mon men lại gần thì chặt đứt tay kẻ đó!”

Cùng với tiếng cười ấy là một bóng người toát ra vẻ kiêu căng phách lối từ bên ngoài chầm chậm bước vào.

Những vị khách ở đó nhìn thấy đều giật mình sợ hãi, là Giang Mậu!

Người đàn ông này cũng là kẻ máu mặt của thế lực ngầm ở khu Tịnh Yên, sao lại tới đây vậy?

Hơn nữa nghe đồn chẳng phải hắn cũng quy phục Sở Vân rồi hay sao? Tại sao lúc này lại quay ra nói giúp Sở Phàm? Lẽ nào sự phục tùng của hắn lúc trước chỉ là giả?
Sắc mặt Sở Vân trở nên khó coi vô cùng. Sau khi Sở Phàm mất tích, Giang Mậu là thế lực đầu tiên mà cậu ta thu nạp. Lúc đó gã khốn này một mực trung thành, cậu ta còn nghĩ Giang Mậu bằng lòng đi theo mình nhưng ai ngờ rằng hắn chỉ đang diễn kịch!

“Giang Mậu, anh được lắm!”

Sở Vân lộ ra một nụ cười u ám, hai mắt nhìn chằm chằm Giang Mậu nói.

Giang Mậu nhe răng, nói với vẻ bất cần: “Cậu ba à, tôi đê tiện thế đấy. Tuy tôi là người đứng đầu thế lực ngầm khu Tịnh Yên nhưng cái thế lực ngầm này cũng chỉ là cái danh hão”.

“Ngày xưa lúc cậu sắp xếp mấy thế lực lớn tấn công tôi thì không hề nghĩ đến sự sống chết của tôi và mấy anh em dưới trướng tôi. Lúc tôi bị ép không còn cách nào khác, phải tự gài bom đi đàm phán với cái đám muốn đuổi cùng gϊếŧ tận kia thì chỉ có cậu hai đứng bên tôi, ủng hộ tôi!”
“Cậu nghĩ rằng tôi sẽ dễ dàng phản bội cậu hai, nhận cậu làm chủ sao?”

Nghe tới đây, Sở Vân càng sa sầm mặt.

Nhưng chuyện đã đến nước này thì cũng không thể diễn được nữa, cậu ta cười dứt khoát nói: “Được lắm, quả là một người trọng tình trọng nghĩa. Nhưng như thế thì sao? Anh nghĩ chỉ với anh và Sở Phàm thì có thể làm được gì?”

“Kể từ hôm tôi từ thành phố Phụng Khâu qua đây là đã bắt đầu xây dựng thế lực của mình rồi. Tôi dám hành động vào hôm nay thì các người nghĩ tôi sẽ sợ các người sao?”

“Thế không biết nếu tính cả nhà họ Kiều chúng tôi thì có thêm áp lực cho cậu ba không?”

Đúng lúc Sở Vân vừa dứt lời thì một giọng nói già nua từ ngoài dinh thự vọng vào.

Chỉ thấy ông Kiều đường đường bước vào cùng với mấy hậu bối nhà họ Kiều.
Kiều Tuyết thấy ông nội mình thì không kìm được mà mắt đỏ hoe. Lần này Sở Phàm gặp rắc rối, không phải cô không nghĩ đến việc tìm nhà họ Kiều giúp đỡ nhưng không ngờ rằng Sở Vân đã sớm chuẩn bị đối phó với chuyện này.

Nhà họ Kiều bị nhà họ Thích, nhà họ Liễu và mấy nhà nữa cầm chân nên không thể tới đây cứu vãn tình hình.

Không ngờ là đúng lúc quan trọng này nhà họ Kiều lại xuất hiện.

Thế nhưng tất cả những chuyện này vẫn chưa kết thúc.

“Nếu thêm Lâm Hải Sâm tôi nữa thì không biết cậu ba thấy thế nào?” Lại một giọng nói quen thuộc nữa vang lên.

Lâm Hải Sâm – người trước đây từng gặp Sở Phàm một lần ở cửa hàng cũng xuất hiện.

Lần đó Nguyễn Yến – vợ ông đắc tội với Sở Phàm, Lâm Hải Sâm còn tưởng địa vị của mình ở cao ốc Thiên Môn sẽ không còn nữa. Sài Tiến nhân cơ hội đợi ông ở bãi đỗ xe, mời ông về dưới trướng Sở Vân.
Nhưng không ngờ lần mời mọc đó không có ích gì cả, Lâm Hải Sâm vẫn là người của Sở Phàm!