Chàng Rể Phi Thường

Chương 248: Học tại chỗ



Lúc này chỉ thấy trong lòng bàn tay Sở Vân có một luồng khí mờ ảo mà mắt thường nhìn thấy được đang xoay tròn.

Nếu đoán không nhầm thì đó chính là đặc trưng khi vận nội lực ra ngoài.

Quả nhiên Sở Vân đã có thể đạt đến trình độ này rồi, vậy thì chứng tỏ cảnh giới của cậu ta cao hơn Sở Phàm một chút.

Sở Phàm giờ đây tuy là một người luyện võ, nhưng cũng chỉ là một thanh niên vừa mới hội tụ được nội lực không lâu mà thôi, ngoài việc khiến anh có được một cơ thể, tốc độ và sức mạnh lớn hơn thì anh cũng không có gì khác với người bình thường cả.

Bởi vì trong quyển sách kia không hề ghi nội dung hướng dẫn sử dụng chiêu thức này.

Trong khi Sở Phàm còn đang suy nghĩ thì luồng khí trong lòng bàn tay Sở Vân dần dần ngưng đọng lại, giống như một cơn lốc không ngừng xoáy giữa lòng bàn tay cậu ta.
Sở Vân lập tức đạp mạnh chân xuống đất, cơ thể lao nhanh về phía trước như một viên đạn được bắn ra.

Lúc này Sở Phàm không dám chống đỡ, chuẩn bị lùi lại tránh né, với sức mạnh cơ thể hiện tại của anh thì thực sự không dám nắm chắc mình có thể đỡ được chiêu này mà không bị thương gì.

“Ha ha ha, Sở Phàm, lẽ nào anh chỉ biết trốn tránh thôi sao?”, Sở Vân nhìn thấy cảnh tượng đó không nhịn được liền phá lên cười và bắt đầu chế nhạo anh.

Sở Phàm không hề lên tiếng, anh chỉ né sang trái rồi phải với vẻ mặt điềm tĩnh, nhưng cứ như vậy, Sở Vân càng đánh càng hăng, tốc độ ra tay ngày càng nhanh, vừa nhanh lại vừa hiểm độc.

Chỉ một chút bất cẩn thì trên người Sở Phàm lại thêm vài vết thương.

“Mẹ kiếp!”.

Đôi lông mày anh cau lại, trong lòng không kìm chế được mà thốt ra một câu chửi thề.
“Rốt cuộc thì có cách nào có thể đối phó với chiêu này đây!”, Sở Phàm nhìn chằm chằm vào luồng khí lốc xoáy trong lòng bàn tay Sở Vân, anh bắt đầu suy nghĩ.

Khối khí lốc xoáy này rõ ràng chính là sự chuyển đổi và duy trì của nội lực, vậy thì anh có thể thử…... bắt chước được không nhỉ?

Ánh mắt Sở Phàm chợt sáng lên, trong đầu anh nhớ lại trong cuốn có miêu tả về nội lực là nội lực không phải là linh lực của đất trời, mà là một loại nội công được sinh ra từ xương và gân cốt của con người sau khi cơ thể tu luyện trong thời gian dài.

Vì vậy nếu muốn tiến hành chuyển đổi và duy trì nội lực lần thứ hai thì chỉ cần nắm được quỹ đạo chuyển động của các nhóm cơ là được.

Nghĩ đến đây thì Sở Phàm liền nhìn chăm chú vào sự thay đổi vận động của cả cánh tay của Sở Vân.
Cuối cùng anh cũng phát hiện ra khối khí trong lòng bàn tay Sở Vân trong quá trình ngưng tụ và xoáy tròn thì nhóm cơ trên bắp vai cậu ta không hề cử động, trái ngược lại thì nhóm cơ trên cẳng tay và cổ tay lại rung lên không ngừng.

Những thay đổi nhỏ như vậy nếu là anh của trước đây thì sẽ không thể phát hiện ra được, nhưng sau khi hội tụ được nội lực thì năm giác quan của anh lại nhạy bén hơn người bình thường gấp nhiều lần, cho nên tự nhiên sẽ phát hiện ra những hiện tượng này thôi.

“Hóa ra là như vậy”.

Ánh mắt Sở Phàm chợt sáng lên, lập tức sau đó anh bắt đầu bắt chước quỹ đạo chuyển động cánh tay của Sở Vân, dần dần anh bắt đầu cảm thấy có một nguồn nội lực như đang chảy trong cơ thể, và đang nhanh chóng tụ lại trong lòng bàn tay anh.

Đúng lúc này, Sở Vân đột nhiên tấn công trên đỉnh đầu Sở Phàm, tay trái nắm lấy khối khí lưu chuyển nội lực, liên tục giáng xuống đỉnh đầu anh: “Mau chết đi cho tôi”.
Nhìn thấy cảnh tượng này, bác Đinh lúc này còn đang giằng co với đám vệ sĩ thì sắc mặt đột nhiên tái mét, hét lớn: “Cậu chủ, mau né ngay!”.

Ông Kiều và những người còn lại ủng hộ Sở Phàm lúc này đều dần dần thay đổi sắc mặt.

Bọn họ cũng muốn lên tiếng cảnh báo anh, nhưng đáng tiếc là đã muộn, chỉ dựa vào tầm mắt của họ cũng có thể thấy rằng Sở Phàm đã không còn cơ hội tránh né nữa.

Tuy nhiên, khi tất cả mọi người đều cho rằng, Sở Phàm sẽ thất bại dưới chiêu này thì Sở Phàm im lặng suốt từ nãy đột nhiên ngẩng đầu lên, trong ánh mắt tràn đầy ý chí chiến đấu, anh nhếch miệng cười, trầm giọng nói: “Tôi việc gì phải tránh!”

Nói dứt, tay phải của anh đột nhiên giơ cao lên, rồi đập mạnh về phía trước.

Đúng như dự đoán, cảnh tượng Sở Phàm bị đánh trọng thương lại không hề diễn ra, những người xung quanh chỉ thấy được bàn tay hai người đối diện nhau, hai khối khí đậm mờ khác biệt đang va chạm một cách dữ dội.
“Chuyện gì …..chuyện gì thế này!”

Bác Đinh vô cùng sửng sốt, ông ấy luôn theo sát bên cạnh Sở Phàm, cho nên ông vô cùng hiểu về thực lực của Sở Phàm, từ trước tới giờ ông ấy chưa hề biết rằng Sở Phàm đã thành thục một môn võ thuật từ bao giờ.

Đúng vậy, chiêu thức dùng cách đặc biệt để luân chuyển nội lực đồng thời có thể tạo ra một uy lực khủng khϊếp chính là một môn võ thuật.

Không chỉ có bác Đinh mới cảm thấy kinh ngạc mà đến cả Sở Vân lúc này khuôn mặt cũng lộ ra vẻ sững sờ.

Chiêu thức mà Sở Phàm sử dụng này giống y đúc với chiêu võ của cậu ta, nhưng môn võ này là do cậu ta tình cờ có được khi còn đang làm nội ứng cho một tổ chức buôn bán ma túy.

Học xong môn võ này cậu ta liền đem đốt quyển sách đó, cho nên theo lý mà nói thì trên đời này ngoài cậu ta ra thì không ai có thể biết được môn võ đó cả, nhưng mà trước mặt cậu ta thì Sở Phàm lại…....
Chờ đã!

Sở Vân đột nhiên rùng mình, trong ánh mắt dần hiện lên vẻ kinh hãi.

Dường như Sở Phàm đã đoán được suy nghĩ trong lòng của cậu ta cho nên anh mỉm cười nói: “Cậu đoán không sai đâu, tôi vừa học xong đấy!”

Nghe xong lời đó, sự đè nén trong lòng Sở Vân lập tức xông lên đầu, khiến cả con người cậu ta như chết lặng tại chỗ vậy.

Cậu ta biết Sở Phàm rất có tố chất, học cái gì cũng nhanh, nhưng lại không thể ngờ, ngay cả chiêu thức võ thuật cũng có thể bắt chước ngay tại chỗ được, anh ta có còn là con người không đấy?

Sở Phàm thấy vẻ mặt Sở Vân sững sờ, anh liền nhân cơ hội này rút lại bàn tay đang áp vào lòng bàn tay cậu ta ra, tiếp theo đó là một cùi trỏ huých mạnh vào ngực Sở Vân, khiến cả người hắn bay văng ra xa.

“Phụt…...”

Trong không trung Sở Vân liên tiếp phun ra đầy máu, khi cậu ta ngã xuống mặt đất thì hơi thở đã trở nên yếu ớt, cậu ta đã bị thương nặng.
“Tất cả dừng tay lại đi, mấy người đã thua rồi!”

Lúc này, Sở Phàm đã bước đến trước mặt Sở Vân, từ trên cao nhìn xuống Sở Vân, anh chậm rãi nói.

Giọng nói của anh không lớn nhưng lại có sức xuyên thấu mạnh mẽ, khiến mỗi người có mặt ở dinh thự Genesis lúc này đều nghe rõ mồn một.

Khi Sài Tiến đang giao đấu cùng bác Đinh, nghe được câu nói đó ông ta không hề do dự mà buông bác Đinh ra, vội vàng chạy đến chỗ Sở Vân: “Cậu ba, cậu có sao không?”

Khóe miệng của Sở Vân vẫn còn đọng lại một vệt máu tươi, cậu ta xua tay một cách khó khăn ra hiệu rằng cậu ta không bị nguy hiểm đến tính mạng, chiêu tấn công cuối cùng của Sở Phàm chính vì anh còn nghĩ đến tình cảm anh em cho nên mới không ra đòn chí mạng.

“Anh định xử lý tôi thế nào đây?”

Vẻ mặt Sở Vân khổ sở, cậu ta nhìn Sở Phàm nói.
Thắng làm vua thua làm giặc, đây chính là chân lý mà cậu ta luôn theo đuổi, bây giờ cậu ta thua rồi thì chắc chắn sẽ phải gánh chịu tất cả.

Tuy vậy Sở Phàm lại không hề có ý định sẽ làm gì cậu ta, anh chỉ nói rằng: “Tiệc mừng thọ của ông nội sắp tới rồi đó, tôi sẽ dẫn cậu về gặp ông, tất cả mọi chuyện sẽ để ông quyết định, anh em sát hại lẫn nhau, tôi không ngờ lại xảy ra giữa tôi và cậu, nghĩ đi nghĩ lại thì cũng thật là buồn cười”.

Sở Vân mím chặt môi, nhắm mắt lại không nói tiếng nào.

Bắt cậu ta đưa về nhà họ Sở không có nghĩa là không bị trừng phạt, đối với việc người thừa kế trước khi bắt đầu đọ sức đã muốn làm hại anh em thì đương nhiên nhà họ Sở ắt sẽ có quy định trừng phạt riêng.

Nhẹ thì sẽ bị đánh cho đến khi tàn phế, nặng thì tước đi họ của mình và đuổi ra khỏi dòng tộc.
Và khi Sở Vân thua trận, tất cả những dòng họ trước đó lựa chọn ủng hộ cậu ta giờ đây đều tỏ ra sẽ trung thành với Sở Phàm, đồng thời còn cầu xin Sở Phàm hãy rộng lượng tha thứ, đừng chấp sự mù quáng trước đây của bọn họ.

Đáp lại thì Sở Phàm chỉ xua tay rồi để bọn họ cho bác Đinh và Minh Khê xử lý.

Nếu thực sự phải trở mặt với nhiều dòng họ như vậy, không giao thiệp với bọn họ nữa thì cũng không được.

Nhưng dù sao thì bọn họ cũng đã phản bội anh, nếu không trừng phạt chút thì cũng không được, phải xử lý như thế nào để hợp lý nhất thì bác Đinh và Minh Khê lại giỏi hơn anh nhiều.