“Mày không nhìn thấy tao đang chuẩn bị tiếp đón người nhà vợ tao à? Mày là cái thá gì mà bắt tao bỏ mặc người nhà để bàn chuyện hợp tác với mày trước?”, Lý Trường Xuân vênh mặt lên, hếch mũi nhìn Sở Phàm, giọng điệu khinh khỉnh.
Sở Phàm nghe xong suýt chút nữa thì bật cười, nói: “Ông Lý, tôi cho ông thêm một cơ hội nữa, ông có chắc chắn không rút lại những lời vừa nói?”
“Rút cái gì?”
Lý Trường Xuân trợn mắt, bất mãn nói: “Mày chỉ là một con chó hoang bị đuổi ra khỏi cao ốc Thiên Môn, còn tưởng mình vẫn là cậu chủ à? Tao nói cho mày biết, tao đồng ý gặp mày là đã nể mặt bác Đinh lắm rồi, mày lại còn đòi hỏi à?”
“Muốn gặp tao đàm phán hợp tác thì cứ đợi ở đấy, đợi đến khi nào tao tiếp nhà vợ ăn cơm tối xong cái đã, rồi gặp mày sau!”
“Đương nhiên, nếu như đợi tới lúc tao đi ra mà mày về rồi thì xin lỗi, mày không còn cơ hội hợp tác với nhà họ Lý tao nữa, tới lúc đó cho dù mày có kêu khóc cầu xin tao, tao cũng mặc kệ hiểu chưa?” Nói xong, Lý Trường Xuân ôm eo Trần Mộng Vũ, chuẩn bị đỡ bà Trần đi vào.
Sở Phàm vẫn còn đang sững sờ, tên Lý Trường Xuân này lấy tự tin ở đâu ra vậy, còn bắt anh đứng đợi ở đây, đợi đến khi ông ta ăn cơm tối xong? Bây giờ trời vẫn còn sáng, ý ông ta là bắt anh đợi cả một ngày?
Lại còn bảo anh kêu khóc cầu xin ông ta hợp tác? Đầu ông ta mọc ở mông à?
Xem ra không phải đối tác nào ngừng hợp tác với cao ốc Thiên Môn cũng đáng để giữ lại, không cần đoán cũng biết, lý do tên Lý Trường Xuân này ngừng hợp tác với cao ốc Thiên Môn chẳng qua là nhìn thấy người khác làm thế, ông ta cũng làm theo mà thôi.
Còn về nguyên nhân sâu xa trong đó, Lý Trường Xuân chưa từng nghĩ tới.
Mà sóng gió của cao ốc Thiên Môn đã qua đi, Sở Phàm tới tìm những đối tác từng hợp tác trước kia chỉ vì muốn để lại ấn tượng tốt cho những dòng họ đó. Anh không hy vọng lần sau nếu xảy ra chuyện tương tự thì lại chẳng có mấy dòng họ chịu ủng hộ anh. Anh chẳng ngờ rằng hành động này của anh lại khiến Lý Trường Xuân hiểu lầm, tưởng rằng anh tới xin hợp tác với ông ta để trả thù cao ốc Thiên Môn.
Cao ốc Thiên Môn đã là của anh rồi, trả thù cái gì nữa?
“Bỏ đi, chúng ta về thôi, dòng họ này không chịu cập nhật tin tức, hợp tác với bọn họ cũng chẳng có ý nghĩa gì”, Sở Phàm lắc đầu, chuẩn bị lên xe rời đi.
Đúng lúc này anh lại nghe thấy giọng khinh khỉnh của Trần Mộng Vũ vang lên ở đằng sau: “Sở Phàm, nể tình mối quan hệ trước kia của tao với mày, tao khuyên mày đừng đi vội, ngoan ngoãn ở đây đợi thì hơn, dòng họ nhà chồng tao tuy rằng mới từ dòng họ cấp hai đi lên nhưng tiềm năng thì vô hạn đấy”.
“Mày muốn đánh bại Sở Vân thì phải nắm lấy cơ hội hợp tác với dòng họ tiềm năng vô hạn của chồng tao, nếu không mày sẽ hối hận đấy!” Lúc này Trần Mộng Vũ nói thế chẳng phải là vì niệm tình cũ với Sở Phàm, mà cô ta với Sở Phàm làm gì có tình cũ gì đâu, chẳng qua cô ta chỉ muốn sỉ nhục Sở Phàm thôi.
Sở Phàm cười, anh chẳng thèm quan tâm lời cô ta nói, đúng lúc chuẩn bị đi thì một chiếc xe Metris từ xa đi tới, đỗ lại ngay trước mặt Sở Phàm.
Sở Phàm ngờ vực nhìn biển số xe, anh không biết người này là ai, Lý Trường Xuân bên cạnh mặt cũng ngơ ngác, không biết ai lại bỗng nhiên tới nhà ông ta vào lúc này.
Cửa xe mở ra, một ông cụ tóc hoa râm, người mặc áo tàu, trông vẫn còn rất phong độ, bước từ trên xe xuống.
Lý Trường Xuân sau khi nhìn thấy ông ấy, nét mặt tỏ vẻ kinh ngạc.
Nhà họ Quan!
Người tới lại là Quan Tân Bình, gia chủ nhà họ Quan!
Phải biết rằng, nhà họ Quan là dòng họ thuộc top đầu khu Tịnh Yên, nghe đồn rằng vị thế và thực lực chỉ thua kém mấy dòng họ như nhà họ Liễu, nhà họ Tần và nhà họ Đổng, hơn nữa mấy năm nay nhà họ Quan phát triển như vũ bão, dần dần có sẽ trở thành dòng họ hàng đầu cho xem! Sao ông ấy lại đến nhà họ Lý? Chẳng lẽ ông Quan ngắm trúng tiềm năng phát triển của nhà họ Lý nên tới đây để bắt tay hợp tác với nhà bọn họ?
Vừa nghĩ tới khả năng này, mặt Lý Trường Xuân không giấu nổi sự hớn hở!
Ông ta cầm tay Trần Mộng Vũ, xúc động nói: “Cục cưng, em mau đưa bà vào trong, anh phải đi tiếp vị kia đã, đó là nhân vật máu mặt có thể giúp nhà họ Lý chúng ta thăng hoa đó!”
Nói rồi Lý Trường Xuân bèn vội chạy tới chỗ Quan Tân Bình.
Trần Mộng Vũ nghe xong trong đầu nảy lên ý nghĩ khác.
Nhà họ Lý sau lưng Lý Trường Xuân mới chỉ là một dòng họ vừa mới bước lên dòng họ top đầu, trở thành người đàn bà của Lý Trường Xuân có thể giúp cô ta giễu võ dương oai trước mặt Sở Phàm. Vậy thì nếu như cô ta trở thành người phụ nữ của Quan Tân Bình liệu có phải cô ta sẽ có thể giẫm đạp Sở Phàm dưới chân mà không cần kiêng dè gì không? Tới lúc đó, không chỉ là Sở Phàm mà còn cả con ranh Trần Mộng Dao kia nữa, cả hai bọn chúng đều phải trả giá đắt!
Vừa nghĩ tới cảnh tượng đó Trần Mộng Vũ đã vô cùng xúc động, cô ta mặc kệ lời căn dặn của Lý Trường Xuân vội vàng lấy gương ra dặm lại phấn sau đó đi về phía Quan Tân Bình.
Còn Quan Tân Bình thì xuống xe, gương mặt tươi cười đi về phía Sở Phàm.
Nhưng ông ấy còn chưa đi tới chỗ Sở Phàm thì Lý Trường Xuân ở bên cạnh chạy đến, hớn hở nói: “Ông Quan, lâu lắm không gặp, đúng là vinh hạnh quá!”
Quan Tân Bình sững lại, nhất thời không nhận ra Lý Trường Xuân.
Nhưng vừa nhớ ra ở đây đang là trước cổng nhà họ Lý, ông mới nhớ lại, hình như hồi xưa từng gặp Lý Trường Xuân ở buổi tiệc tối nào đó rồi.
Vì thế ông nói: “Ông Lý, lâu lắm không gặp, vẫn khỏe chứ?” Đương nhiên Quan Tân Bình tới là để tìm Sở Phàm, ông thấy Sở Phàm đứng đó còn tưởng là Sở Phàm với nhà họ Lý đã hợp tác với nhau, tất cả đều là người mình, mà đã là người mình thì thái độ cũng vui vẻ, hòa nhã.
Nhưng điều này lại khiến cho Lý Trường Xuân hiểu lầm rằng giá trị của ông ta đã đến mức khiến cho người thuộc mấy dòng họ lớn đều khách sáo với mình, do vậy ông ta cảm thấy vô cùng tự hào.
“Ông Quan khách sáo rồi, thật ra tôi rất muốn tới nhà ông chơi, nhưng mà dạo này có biết bao nhiêu dòng họ muốn tới hợp tác với nhà tôi, thật sự là bận không xuể, không ngờ còn khiến ông phải đích thân tới thăm, ông có lòng rồi”.
Lý Trường Xuân vội bốc phét, ra vẻ rất áy náy, bất lực.
Quan Tân Bình thì lại đầy nghi hoặc, không biết việc ông xuất hiện ở đây thì có liên quan gì tới việc có nhiều dòng họ muốn hợp tác với nhà họ Lý. Ông đến là để gặp Sở Phàm, bởi vì trước khi nhà họ Quan cũng đã ngưng hợp tác với cao ốc Thiên Môn, Sở Phàm tới tìm bọn họ để thiết lập lại mối quan hệ hợp tác, ông thấy đây là một cơ hội tốt vì thế định bàn bạc với Sở Phàm để thúc đẩy việc hợp tác.
Nhưng không ngờ Sở Phàm lại đi nhanh quá, đành chịu, ông chỉ có thể liên lạc với bác Đinh, sau khi biết nơi Sở Phàm tới, ông liền vội đuổi theo tới đây.
Kết quả ông còn chưa nói được câu nào với Sở Phàm thì cái tên Lý Trường Xuân này lại bám riết lấy ông không thôi.
Nhưng tất cả đều là người mình, ông cũng không tiện trở mặt, chỉ có thể gượng cười.
Lý Trường Xuân vẫn chưa nhận ra vẻ khác thường trên mặt Quan Tân Bình, ông ta và Quan Tân Bình vừa đi vừa nói chuyện, đi về phía Sở Phàm, nhưng trùng hợp là chỗ Sở Phàm đứng lại đúng hướng đi vào cổng nhà họ Lý. Quan Tân Bình đang chuẩn bị lên tiếng chào hỏi Sở Phàm thì Lý Trường Xuân lại cướp lời, quát tháo: “Thằng họ Sở kia, rốt cuộc mày có mắt không đấy? Mau cút nhanh! Không nhìn thấy nhà tao có khách quý đến à?!”