Chàng Rể Phi Thường

Chương 256: Chắc chắn



Người ta vẫn thường nói người sinh ra mình nhưng không nuôi mình, chặt đứt một ngón tay là đủ để báo đáp, người sinh ra và nuôi dưỡng mình, chặt đầu sẽ đủ báo đáp, còn người không sinh ra mình nhưng lại nuôi dưỡng mình, cả trăm kiếp cũng không báo đáp hết nổi.

Cho dù Sở Phàm và Trần Mộng Dao trước đó đã khổ sở như thế nào, chịu đày đọa bao nhiêu, thì hai người họ vẫn là những đứa trẻ mà nhà Trần Thủ Quốc “không sinh ra nhưng lại có công nuôi dưỡng”.

Giờ đây hai đứa con gái của vợ chồng Trần Thủ Quốc không còn nữa, nếu Sở Phàm mặc kệ bọn họ sống chết ra sao thì ra, về tình và lý vẫn có gì đó không đúng lắm.

Nếu không may có kẻ xấu cố tình lợi dụng chuyện này mà nói trước mặt ông Sở, đối với Sở Phàm mà nói không có gì hay ho cả.

Một lúc sau, vệ sĩ đi xuống đem cho vợ chồng Bạch Ngọc Lan một chiếc thẻ ngân hàng bên trong có năm triệu tệ.
Hai người không kêu khóc nữa, tay cầm chặt tấm thẻ, cúi đầu vái lạy về hướng văn phòng của Sở Phàm và cảm ơn trời đất, như thể vừa nhận được một thứ đồ quý hiếm trên thế giới vậy, chỉ còn thiếu nước quỳ xuống dập đầu nữa thôi.

Giải quyết xong đống chuyện này, Sở Phàm mới thở phào, anh đang định bắt tay vào làm việc thì điện thoại của bác Đinh đột nhiên reo lên.

Bác Đinh nghe máy, sắc mặt tỏ vẻ kỳ lạ, nhưng vẫn nhìn sang Sở Phàm mà nói: “Cậu chủ, cô Đổng Uyển Ngâm nhà họ Đổng tới, cô ấy nói có hẹn với cậu, nên đã đợi cậu ở trong phòng họp rồi”.

“Đến nhanh vậy cơ à?”, Sở Phàm hơi ngạc nhiên, trong lòng nghĩ Đổng Uyển Ngâm còn mong chờ hơn cả anh nghĩ.

Đúng lúc anh cũng chưa bắt đầu làm việc, Sở Phàm nói với bác Đinh vài câu rồi đi về hướng phòng họp.
Trong phòng họp, Sở Phàm thấy Đổng Uyển Ngâm mặc một chiếc váy liền màu đen, và điều khiến anh hơi bất ngờ đó là bên cạnh Đổng Uyển Ngâm còn có một người đàn ông trẻ mà anh không quen nữa.

“Cậu Sở, hôm nay đến làm phiền cậu, thực sự là ngại quá”.

Đổng Uyển Ngâm vừa nhìn thấy Sở Phàm, lập tức mỉm cười đi lên trước nói.

Sở Phàm xua tay: “Chị Đổng khách sáo vậy, hôm nay chị đến là vì chuyện hôm trước à?”

Chuyện hôm trước mà anh nói, chính là chuyện kéo dài sự sống của Đổng Uyển Ngâm.

Đổng Uyển Ngâm gật đầu lia lịa: “Cậu Sở có thể vừa nhìn đã biết được bệnh của tôi chứng tỏ năng lực về mặt y thuật của cậu không hề đơn giản, Uyển Ngâm tin cậu, nên hôm nay phải tới luôn”.

“Vậy à, mà cho hỏi vị này là ai nhỉ?”

Khi đang nói chuyện với Đổng Uyển Ngâm, Sở Phàm phát hiện người đàn ông lạ kia cứ nhìn anh bằng ánh mắt thù địch, khiến anh không biết nên làm gì cả.
Anh đồng ý chữa bệnh cho Đổng Uyển Ngâm chủ yếu là vì muốn củng cố mối quan hệ với nhà họ Đổng chứ đâu phải vì có ý đồ gì với Đổng Uyển Ngâm đâu, nhưng ánh mắt của anh ta trông chứ như Sở Phàm đang cướp vợ anh ta không bằng.

Nhưng Đổng Uyển Ngâm còn chưa kết hôn đúng không, chị ấy vẫn là người độc thân mà.

“Cậu không cần phải biết tôi là ai làm gì, nếu muốn chữa bệnh cho Uyển Ngâm thì chữa nhanh nhanh đi, đừng ngồi đấy mà dài dòng văn tự!”

“Châu Khải, anh nói cái gì thế!”

Anh ta vừa dứt lời, Đổng Uyển Ngâm không nhịn được mà quát lên một tiếng lạnh lùng.

Rồi cô đánh mắt sang phía Sở Phàm mà xin lỗi: “Cậu Sở, kệ anh ấy đi, anh ấy là bạn tôi, lần này trùng hợp gặp tôi nên cùng tôi đến đây thôi”.

“Không sao, tôi không nghĩ gì đâu”.

Sở Phàm mỉm cười, nói với vẻ bình thản.
Anh có thể nhìn ra được người đàn ông tên Châu Khải này thích Đổng Uyển Ngâm, chắc tưởng anh có ý đồ gì đó với Đổng Uyển Ngâm nên mới thể hiện cái vẻ thù địch như thế, chuyện này thì anh thông cảm được.

“Vậy chúng ta bắt đầu thôi, chị Đổng, bệnh của chị phải chữa càng sớm thì càng dễ chữa, nhưng hôm nay cũng không chính thức điều trị được, tôi phải khám qua cái đã.” Sở Phàm không cười nữa, mà nghiêm túc nói.

Cho đến hôm nay, những gì anh hiểu về bệnh của Đổng Uyển Ngâm mới chỉ ở giai đoạn suy đoán, cần phải chẩn đoán chính xác xong mới bắt đầu điều trị được.

Hơn nữa về cách điều trị loại bệnh này, anh còn phải về quê của Quỷ Cốc một chuyến, chứ không thể ra tay chữa trị ngay được.

Đổng Uyển Ngâm cũng hiểu được, căn bệnh lạ này của cô đã theo cô từ nhỏ, hơn hai mươi năm rồi mà không có bác sỹ nào chữa khỏi được, nên cô cũng không dám đặt toàn bộ hy vọng lên Sở Phàm.
“Vậy cần phải chữa như thế nào thế?”, cô hỏi.

“Đến phòng nghỉ của tôi đi, vì cần phải cởi đồ ra”, Sở Phàm nghĩ một lúc rồi vẫn phải nói thật.

Mặt Đổng Uyển Ngâm hơi ửng đỏ, nhưng lại không dám từ chối mà quyết định đi theo Sở Phàm.

Cô bị căn bệnh lạ này dày vò quá lâu rồi, nếu Sở Phàm thực sự có cách chữa khỏi, vậy thì có bị anh nhìn chút thì cũng không hề gì.

Hơn nữa, với thân phận và địa vị của Sở Phàm, cậu ấy chẳng cần thiết phải dùng cách này để lợi dụng cô làm gì.

Nói cực đoan một chút, nếu Sở Phàm có ý đồ gì với cô thật, hoàn toàn có thể lấy lợi ích của dòng họ ra để trao đổi, nhà họ Đổng vì muốn để dòng họ phát triển, sẽ sẵn sàng dâng cô cho Sở Phàm ngay.

Còn cô, đương nhiên là không có quyền để mà từ chối rồi!

Và khi hai người chuẩn bị rời khỏi phòng họp, người đàn ông tên Châu Khải kia đột nhiên lao lên một bước, đứng chặn ngang trước cửa chỗ lối đi của hai người.
“Thằng khốn, mày có ý gì đấy, chữa bệnh thì chữa đi việc gì phải đưa Uyển Ngâm vào phòng nghỉ ngơi của mày rồi còn phải cởi đồ? Đầu óc mày có vấn đề à!”, anh ta chỉ thằng mặt Sở Phàm mà nói với giọng tức tối.

Sở Phàm nhìn anh ta một cái rồi bình thản trả lời: “Bệnh của chị Đổng không hề đơn giản, tôi cần phải chẩn đoán, nên cần dùng kim bạc châm vào vài huyệt vị quan trọng trên người chị ấy, những huyệt vị mà người ta vẫn hay nói đấy!”

“Nếu dùng kim châm qua lớp quần áo sẽ rất dễ xảy ra điều ngoài ý muốn!”

“Hờ, bịa, mày cứ bịa tiếp đi!”

Châu Khải cười khẩy một tiếng, chỉ vào mũi Sở Phàm mà chửi tiếp: “Mày bịa thì bịa cho huyền ảo thêm vào, có phải mày còn dùng cả dẫn hồn châm của cửu thiên thập địa, và kim hồn thuật của Thất Tinh Bắc Đẩu không đấy?”
“Mày tưởng mày đọc mấy tiểu thuyết trên mạng xong thì chữa được bệnh à? Mày nghĩ xem mày là cậu ấm có tiền, dùng mấy thủ đoạn bình thường để cưa gái không được à? Sao cứ phải lấy bệnh của người ta ra làm trò đùa làm gì?! Không may xảy ra chuyện gì thì mày có gánh nổi trách nhiệm không?!”

Nói dứt, Châu Khải cầm chặt lấy bàn tay mềm mại của Đổng Uyển Ngâm, nói với vẻ chắc như đinh đóng cột: “Uyển Ngâm, yên tâm đi, anh sẽ không để cho loại giả tạo này động vào người em đâu!”

“Em tin anh, đội ngũ bác sỹ tây y hiện đại mà anh bỏ ra số tiền lớn để mời đã sắp đến rồi, có bọn họ ra tay thì bệnh của em chắc chắn sẽ được chữa khỏi, đâu nhất thiết phải cho tên này có cơ hội lợi dụng em làm gì!”

Nhưng Đổng Uyển Ngâm lại hất mạnh tay của anh ta ra mà nói với giọng bực bội: “Châu Khải, rốt cuộc anh có thôi không hả, tôi đã bảo rồi bệnh của tôi không liên quan tới anh, anh đừng có nhúng tay vào, tôi tình nguyện để cậu Sở khám cho tôi, anh đừng có xen vào nữa được không!”
Nói xong, đôi mắt đầy vẻ tội lỗi của cô nhìn sang Sở Phàm mà nói: “Cậu Sở, tôi lại để chuyện thành ra thế này, xin lỗi cậu nhé, nhưng tôi hoàn toàn tin tưởng cậu, nếu không tôi đã không tới đây rồi!”

“Tôi hiểu”.

Sở Phàm mỉm cười nói: “Những chuyện này quả thực người bình thường sẽ không chấp nhận nổi, nhưng tôi chắc chắn có thể chữa khỏi được bệnh này cho chị”.

Nói xong Sở Phàm nhìn sang Châu Khải: “Nếu anh thực sự muốn tốt cho chị Đổng thì đừng có ngăn cản tôi làm gì”.

Nói dứt, Sở Phàm đẩy Châu Khải ra rồi đi thẳng ra ngoài.

Sắc mặt Châu Khải tối sầm lại, giơ luôn cú đấm về phía Sở Phàm!