Nhà họ Sở là dòng họ lớn trên thế giới, vậy nên địa chỉ không thể tùy tiện ở trong nước được.
Máy bay tư nhân bay khoảng bốn, năm tiếng rồi mà vẫn chưa đến, chứng tỏ nhà họ Sở ít nhất cũng phải nằm ở bán cầu bên kia của trái đất.
Chiếc máy bay tư nhân mà bọn họ đang ngồi, thiết kế bên trong cũng vô cùng sang trọng.
Không chỉ có đủ các loại trang thiết bị hiện đại, chỗ ngồi được thiết kế vô cùng thoải mái, thậm chí còn có thể sánh ngang với chiếc giường nằm cao cấp, ngồi lên cảm giác như đang ngồi trên bông, êm ái vô cùng.
Mà khoang đuôi máy bay còn lắp đặt đủ loại game giải trí, Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết có thể chơi đùa thỏa thích.
Ngồi máy bay thêm năm, sáu tiếng đồng hồ nữa, cuối cùng bọn Sở Phàm cũng được thông báo là máy bay sắp hạ cánh, tất cả quay về chỗ ngồi của mình, nhìn máy bay vượt qua từng tầng mây, trước mắt bỗng xuất hiện một hòn đảo rộng mênh mông chẳng thấy bờ đâu. Hòn đảo này nằm ở vùng biển nào thì không ai biết, nhưng nơi này chính là nhà họ Sở!
“Anh Sở Phàm, đây là nhà anh sao? Rộng quá, đỉnh quá đi mất!
Trần Mộng Dao nhìn ra ngoài cửa sổ, hòn đảo xanh mướt những rừng cây, trên đảo còn một hồ nước nhân tạo rộng mênh mông, thật sự cô không dám tin hòn rộng lớn này là của nhà họ Sở!
Sở Phàm gãi mũi, ngượng ngùng nói: “Trước kia sống ở đây cũng không có cảm giác gì, ra ngoài sống mấy năm, bây giờ quay lại đúng là cảm thấy khác thật. Nơi này đúng là rộng thấy mồ luôn”.
Nghe vậy Trần Mộng Dao vào Kiều Tuyết đều trừng mắt nhìn Sở Phàm, cả hai đều cho rằng anh đang khoe khoang.
Nhưng thực sự là Sở Phàm chỉ đang nói đúng cảm giác của mình, anh thật sự cảm thấy như vậy.
Lát sau, máy bay hạ cánh, Sở Phàm dẫn Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết xuống máy bay trong sự tiếp đón cung kính của người làm nhà họ Sở. “Chào mừng cậu hai về nhà!!”
Ba người vừa mới đặt chân xuống đất, cả trăm người làm đã đứng chờ sẵn bọn họ bỗng hô lên, tiếng hô đồng thanh như thể chỉ là do một người hét lên khiến Sở Phàm giật cả mình.
“Cậu hai, đi đường vất vả rồi, chào mừng cậu về nhà nhé!”
Lúc này người làm đã đứng thành hai hàng, bác Phúc tổng quản gia nhà họ Sở cười hiền hậu nói.
Sở Phàm xúc động chạy lên ôm lấy ông, nói: “Bác Phúc, nhà mình trở nên chu đáo như thế này từ bao giờ thế? Con cháu ở ngoài về nhà lại còn được chào đón thế này nữa cơ à?”
Bác Phúc nhoẻn miệng cười, gương mặt bầu bĩnh như em bé: “Cậu hai hiểu lầm rồi, nghe bảo cậu về nhà là mọi người vui lắm, đây là do bọn họ tự tổ chức đội hình đón tiếp này đấy, chỉ có cậu mới được thôi, những cô chủ, cậu chủ khác thì không có đâu…” Sở Phàm nghe vậy nụ cười trở nên cứng ngắc.
Mẹ nó chứ, sao anh cảm giác như không chỉ có mỗi ông nội mà còn cả đám người làm này cũng đang gài bẫy anh thế nhỉ?
Quả nhiên anh vừa mới nghĩ đến đây thì đã nghe thấy một giọng nói khinh khỉnh từ đằng sau: “Ái chà, bảo sao tôi gọi khản cổ mà chẳng có lấy một người làm, thì ra là chạy ra đây mở tiệc riêng cơ đấy? Các người kinh nhỉ, chán sống rồi phải không!”
Tất cả nghe xong, sắc mặt đều trở nên khó coi.
Sở Phàm nhìn theo hướng giọng nói phát ra thì thấy một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp đang từ gần đó đi tới.
“Người này là ai vậy?”, Sở Phàm cau mày hỏi.
Trong trí nhớ của anh, nhà họ Sở không hề có người này mà.
Bác Phúc cười gượng, thì thầm: “Cậu hai, đây là bạn gái của cậu năm, lần này dẫn về để chúc thọ ông chủ”. “Cô này tính khí thất thường, ăn nói khó nghe, hơn nữa rất thích đánh người khác, mấy hôm nay, nhân viên phụ trách vệ sinh với bảo vệ ở biệt thự cậu năm, không có ai là không bị đánh cả!”
“Sao lại thế? Cậu năm mù rồi à mà lại đi thích cái thể loại này?”, Sở Phàm nhíu mày, không kìm được mà hỏi.
Bác Phúc không nói gì mà chỉ gượng cười.
Ông đâu có dám đánh giá, nhận xét người khác như Sở Phàm.
Tuy nhiên hình ảnh hai người ghé tai nhau nói chuyện đã lọt vào mắt bạn gái của cậu năm, cô ta nói: “Này, hai người kia, đang thì thầm cái gì đấy, to gan thế nhỉ!”
Tiếp đó, người phụ nữ đi đôi giày cao gót phát ra tiếng kêu “cộp cộp” đi tới trước mặt Sở Phàm và bác Phúc.
“Hơ, trông lạ đấy, chưa gặp bao giờ, chẳng lẽ là cố ý né tránh, không muốn phục vụ cho tôi chứ gì?” Người phụ nữ kia nhìn Sở Phàm một lượt rồi lạnh lùng nói.
Nghe vậy, những người làm xung quanh đều tỏ vẻ khó hiểu, người phụ nữ này lại đi coi Sở Phàm là người ở!
Nhưng cũng không thể trách cô ta không biết nhìn người được, quần áo Sở Phàm đang mặc rất bình thường, anh nghĩ bụng buổi tối kiểu gì cũng có nhà thiết kế đến để may riêng cho anh nên cũng ăn mặc thoải mái.
Nhưng anh không ngờ rằng điều này lại khiến người phụ nữ này hiểu lầm thân phận của anh.
“Mợ năm, mợ hiểu lầm rồi, đây là…”
Bác Phúc hắng giọng, đang định giải thích thì bị người phụ nữ kia ngắt lời luôn: “Mợ thì cứ gọi là mợ thôi. Gọi mợ năm cái gì? Sao hả? Bạn trai tôi không xứng để được gọi là cậu chủ à mà ông phải cố tình gọi là cậu năm?”
“Đúng là sống từng này tuổi rồi mà chẳng hiểu biết gì, thà rằng chết đi cho xong, đỡ ngứa mắt người xung quanh!” Nghe vậy Sở Phàm sa sầm mặt.
Những người làm đến đón anh ở đây, bao gồm cả bác Phúc đều là người mà anh kính trọng, bọn họ chăm lo bữa ăn giấc ngủ cho anh, lớn lên cùng anh, đây đều là những người quan trọng nhất trong cuộc đời của anh!
Bây giờ người phụ nữ này dám sỉ nhục bác Phúc trước mặt Sở Phàm, còn rủa bác ấy chết đi, thực sự là đã chạm đến giới hạn của anh rồi!
Còn chưa tính đến việc cô ta dám đánh cả người làm, đúng là gan to bằng trời!
Đúng lúc anh đang định lên tiếng thì ánh mắt cô ta bỗng chuyển sang nhìn Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết ở đằng sau lưng Sở Phàm.
Hai cô gái nghe lời anh dặn, không hề ăn mặc cầu kỳ, trên mặt cũng chỉ trang điểm nhẹ, nhưng dù vậy thì nét đẹp tự nhiên của hai người cũng đủ ăn đứt gương mặt dày cộp phấn của cô ta! Điều này khiến cho Tôn Mỹ Mỹ vốn có thói ghen ăn tức ở thì nay càng khó chịu ra mặt.
“Hai người các cô là người ở mới đến chứ gì?”
Tôn Mỹ Mỹ khoanh tay trước ngực, hếch đầu lên giống như một con thiên nga kiêu ngạo, đi đến trước mặt Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết, nói: “Đúng lúc giúp việc bên cạnh tôi đều bị tôi đuổi đi hết rồi, hai cô tới phục vụ tôi đi”.
Nói rồi Tôn Mỹ Mỹ quay đầu đi thẳng.
Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết đương nhiên là sẽ không đi phục vụ cô ta, nhưng bọn họ không biết cô ta là ai, cũng không nói gì mà chỉ nhìn Sở Phàm.
“Hai cô điếc à? Tôi bảo hai cô đi hầu hạ tôi có nghe thấy không hả?”
Trước mặt bao nhiêu kẻ hầu người hạ mà bị hai con ở mới ngó lơ, điều này khiến cho Tôn Mỹ Mỹ cảm thấy vô cùng mất mặt, cô ta gằn lên: “Được, hai cô giỏi lắm, để tôi dạy cho hai cô biết quy tắc nhà họ Sở nhé!” Tôn Mỹ Mỹ mặt hằm hằm, giơ tay lên định đánh Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết.