Chàng Rể Phi Thường

Chương 280: Thái độ của ông nội



“Anh Sở Phàm…”

Trần Mộng Dao đi đến phía sau Sở Phàm gọi anh một cách yếu ớt.

Sở Phàm hít một hơi thật sâu, quay lại cười với cô nói: “Dao Dao, em không phải lo cho anh, chuyện lần này xảy ra là có nguyên nhân, cho dù anh phải chịu phạt đi nữa thì cũng không nghiêm trọng, ông nội từ trước đến giờ luôn là người công bằng, em yên tâm đi!”

“Còn nữa, em hãy đưa chị Tuyết về nhà trước, chị ấy chỉ bị hôn mê mà thôi, lát nữa sẽ tỉnh lại, trải qua chuyện như vậy nếu khi tỉnh dậy bên cạnh không có ai chắc chắn chị ấy sẽ rất hoảng sợ.”

“Em biết rồi ạ.”

Trần Mộng Dao ngoan ngoãn gật đầu, sau đó liền gọi hai người giúp việc đang lo lắng đứng bên cạnh giúp cô đưa Kiều Tuyết trở về biệt thự của Sở Phàm.

Còn Sở Phàm thì đi thẳng đến nhà thờ tổ.

Xảy ra chuyện này thì chắc chắn ông nội đã bị gọi dậy từ sớm, cho nên anh phải đến gặp ông nội để nói rõ tình hình, cho dù anh không sợ bị phạt nhưng chẳng may có kẻ ghen ghét đặt điều thì anh sẽ rơi vào thế bị động.
Khi đến nhà thờ tổ, bác Phúc đã đứng đợi ngoài cửa: “Cậu hai, cậu đến rồi à, ông chủ đã thức dậy rồi đó.”

“Vâng, cháu sẽ vào ngay”.

Sở Phàm đáp lại rồi lập tức bước vào phòng của ông Sở.

Sở Thiên Hùng vừa thức dậy chưa lâu, khuôn mặt vẫn lộ ra vẻ mệt mỏi và đang uống trà cho tỉnh.

Khi thấy Sở Phàm bước vào, hai hàng lông mày rậm đột nhiên nhướn lên: “Thằng nhóc này, ông còn tưởng cháu có thể làm ông yên tâm, vậy mà vừa mới trở về chưa được bao lâu, cháu đã gây ra chuyện, còn không mau quỳ xuống!”

Sở Phàm không hề do dự, lập tức quỳ xuống trước mặt Sở Thiên Hùng.

“Nói đi, rốt cục là xảy ra chuyện gì?”, Sở Thiên Hùng lạnh lùng nói.

“Ông chắc chắn đã biết hết sự tình rồi đúng không ạ?”, Sở Phàm hỏi lại.

“Ông muốn chính cháu nói ra, nói ra trong lòng cháu đang nghĩ gì, tại sao phải làm cho mọi chuyện đến mức này!” Lông mày Sở Thiên Hùng nhướn lên từng đợt, suýt chút nữa ông cầm cây chổi lông gà đánh anh một trận.
Sở Phàm hít một hơi sâu rồi nói: “Hiện giờ giữa cháu và các anh em cùng thế hệ đã không còn chung suy nghĩ nữa rồi, ngoài anh cả có mối quan hệ tốt với cháu ra thì những người khác có mấy ai còn coi cháu là anh em với họ nữa?”

“Sở Vân muốn gϊếŧ cháu, cậu năm muốn cưỡиɠ ɦϊếp chị dâu cậu ấy, một trong những người mà cháu quan tâm nhất!”

“Cậu bảy tuy tuổi còn nhỏ nhưng lại âm thầm ra tay, cậu ta muốn cháu và cậu năm đấu đá lẫn nhau, còn cậu ta chỉ việc ngồi không hưởng lợi!”

“Còn cậu sáu nữa, lẽ nào cậu ta không hề có mối quan hệ dây dưa nào với hung thủ Điển Ngục lần này chắc, cháu tin là ông cũng đã tìm ra được manh mối”.

“Còn lại còn có những ai nữa, cũng chỉ có cậu tư vẫn chưa làm gì cháu cả, nhưng ngày đầu tiên cháu trở về đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, nếu cứ tiếp tục đợi thì còn có thể mong họ không làm những việc tuyệt tình hơn nữa sao?”
Khi nói những lời này, vẻ mặt Sở Phàm dần trở nên lãnh đạm, ánh mắt cũng trở nên quyết liệt hơn.

Anh đã từng coi những người này là anh em, nhưng những người này thì sao, hết lần này đến lần khác phản bội anh, hãm hại anh và người anh yêu quý.

Nếu anh còn tiếp tục ngu ngốc nữa, tiếp tục làm một người tốt không đắc tội với ai cả thì e rằng sẽ có một ngày xảy ra những chuyện mà anh không thể chống đỡ nổi mất!

Vòng xoáy chiến đấu bên trong đã bị khuấy động lên, chỉ cần thuộc phạm vi của vòng xoáy này thì không ai có thể may mắn thoát khỏi được.

Nếu đã không có đường lui, vậy thì chi bằng xông thẳng vào trung tâm vòng xoáy vậy!

Lần này xử lý Sở Chính, chính là một cách rõ ràng để động cỏ đánh rắn.

“Haizzz….”

Nghe được những lời Sở Phàm nói, Sở Thiên Hùng không kìm được mà thở dài: “Cạnh tranh khốc liệt chỉ là để khiến các cháu không ngừng nỗ lực phấn đấu hoàn thiện bản thân mình mà trở nên xuất sắc hơn các anh em khác, chứ không phải là để các cháu đánh gϊếŧ lẫn nhau.”
“Nếu không thì ông lập ra quy định anh em trong nhà không được phép làm hại lẫn nhau làm gì?”

“Thời của ông lúc đó thực ra cũng giống các cháu bây giờ, cho nên cuối cùng cũng chỉ còn lại mình ông gánh vác cơ ngơi của nhà họ Sở, có những lúc muốn tìm người có thể chia sẻ với mình mà cũng không tìm được”.

“Ông không mong các cháu đấu đá để đến cuối cùng không thể tin tưởng và dựa dẫm vào ai được nữa”.

Sở Phàm nhoẻn miệng cười, anh nhìn Sở Thiên Hùng nói: “Không chỉ thế hệ các anh em của ông mà cả những anh em của bố cháu cũng vậy, mối quan hệ của họ cũng chẳng tốt đẹp gì sao? Hay nói một cách khác thì, việc bố mẹ cháu mất tích có lẽ còn có nguyên nhân khác bên trong đúng không ạ?”

Đây là lần đầu tiên anh chính thức đặt câu hỏi với ông nội về sự thật sự mất tích của bố mẹ anh.
Không ngờ, khi anh vừa nói dứt lời, sắc mặt Sở Thiên Hùng lập tức trở nên sầm xuống, ông đập mạnh xuống bàn, tức giận nói: “Không được nói linh tinh, bố mẹ cháu mất tích không liên quan gì đến các bác các chú của cháu cả!”

“Mà mối quan hệ giữa bọn họ rất tốt, nếu không phải là lần đó…...”

Nói đến đây, Sở Thiên Hùng đột nhiên dừng lại, dường như có điều gì quan trong mà suýt chút nữa thì ông lỡ lời nói ra vậy.

Sở Phàm khẽ nhíu mày, khi đang chuẩn bị hỏi tiếp thì tiếng gõ cửa phòng đột nhiên vang lên, tiếp đó là một đôi nam nữ tuổi trung niên từ bên ngoài hùng hổ xông vào.

“Thằng ranh này giỏi lắm, mày lại dám đến đây nữa!”

Hai người vừa bước vào chính là bố mẹ của Sở Chính, chính là chú năm và thím năm của Sở Phàm.

Lúc này, mắt của thím năm Liễu Yến Hương đã sưng lên vì khóc, còn chú năm Sở Trung Lầu gân xanh đã nổi đầy trên trán, giống như một con sư tử điên cuồng đang tìm mồi để cắn xé vậy.
“Cháu chào chú năm, thím năm”.

Đối diện với hai người đang vô cùng tức giận nhưng Sở Phàm lại tỏ ra rất bình tĩnh, anh vẫn còn có thể chào hỏi bọn họ.

“Được, thằng ranh mày được lắm, nếu mày đã đến đây thì tao cũng bớt lãng phí thời gian cho người đi tìm mày, mày hãy thẳng thắn với ông nội đi, nói ra những chuyện mà mày đã làm đi”, Sở Trung Lầu tỏ ra vô cùng tức giận nói.

“Trung Lầu, đừng lớn tiếng như vậy, mọi chuyện xảy ra bố đều biết cả rồi.”, Sở Thiên Hùng xua tay, ra hiệu cho Sở Trung Lầu bình tĩnh lại.

Hai mắt Sở Trung Lầu đỏ lên, hai chân mềm nhũn ra lập tức quỳ xuống trước mặt Sở Thiên Hùng: “Bố, Chính Nhi thành kẻ tàn phế rồi, bác sĩ nói nó hoàn toàn mất khả năng làm đàn ông rồi, thằng ranh súc sinh Sở Phàm này vốn dĩ không hề nương tay, nó không muốn cho Giang Nhi chút cơ hội nào cả”.
Sở Trung Lầu vốn tưởng rằng nói như vậy sẽ khiến Sở Thiên Hùng nổi giận, sau đó sẽ trách phạt Sở Phàm.

Nhưng không ngờ Sở Thiên Hùng có tức giận đấy, cơ mà đối tượng để ông tức giận lại không phải Sở Phàm mà chính là ông ta.

“Con nói bậy bạ cái gì thế hả!”, Sở Thiên Hùng giơ tay tát vào đầu Sở Trung Lầu tức giận nói: “Sở Phàm là cháu nội của bố, con mắng nó là thằng ranh súc sinh, vậy bố là cái gì, lão già súc sinh à?”

Sở Trung Lầu ngẩn người, vội vàng nói: “Bố, con không hề có ý đó”.

“Thế thì mày có ý gì?”

Sở Thiên Hùng trợn tròn hai mắt nói: “Con trai con làm chuyện tốt lắm đấy, muốn cưỡиɠ ɦϊếp cả chị dâu nó, chuyện này mà là người khác cũng không ai có thể nhịn được, huống hồ là một dòng họ lớn có truyền thống mấy trăm năm nay như chúng ta, cho dù Sở Phàm không làm như vậy thì bố cũng sẽ đích thân trừng phạt nó”.
Nghe đến đây, sắc mặt Sở Trung Lầu đột nhiên trở nên tuyệt vọng: “Bố, ý của bố là Sở Phàm không cần phải chịu phạt hay sao ạ?”

Sở Thiên Hùng im lặng một lát mới nói: “Chịu phạt thì vẫn phải chịu, bố phạt nó quỳ ở nhà thờ tổ một ngày một đêm để nó úp mặt vào tường mà suy nghĩ.”

“Chỉ vậy thôi sao?”, Sở Trung Lầu ngạc nhiên hỏi.

“Vậy con còn muốn thế nào nữa?”

Sở Thiên Hùng cau mày, lạnh lùng nói: “Con với vợ con vẫn còn trẻ, sinh thêm một đứa nữa rồi dạy bảo cho tốt, đừng có làm ra những chuyện gây bại hoại gia phong nữa, chuyện này cứ quyết định như vậy đi, bố mệt rồi, tất cả ra ngoài hết đi!”

Nói xong, Sở Thiên Hùng quay lưng lại với ba người và không nói thêm gì nữa.