Doanh nhân từ khắp nơi trên thế giới và những nhân vật có máu mặt trong giới chính trị đều tới chúc thọ Sở Thiên Hùng.
Dù sao sức ảnh hưởng của nhà họ Sở trên thế giới cũng không thể có dòng họ nào bì được, tiệc mừng thọ của ông Sở đương nhiên là một sự kiện vô cùng hoành tráng.
Đám cậu ấm cô chiêu nhà họ Sở đã tới đây từ sớm, đang cụng ly giao lưu mới khách, đương nhiên mục đích là để tìm cơ hội hợp tác, tăng thêm vốn liếng cho mình để có cơ chiến thắng trong cuộc đua tìm ra người thừa kế.
Ngược lại thì Sở Phàm là người đến sau cùng, anh đứng ở một nơi vắng vẻ, tuy rằng đám khách kia có nhìn thấy anh nhưng không ai chủ động đến nói chuyện với anh cả.
Bởi vì nhà họ Sở đông con cháu, có rất nhiều người khi còn trẻ ra ngoài đều nhận thử thách của dòng họ, trưởng thành rồi quay trở về, nhìn thấy mà không nhận ra là điều rất bình thường. “Ông nội, cháu chúc ông sinh nhật vui vẻ!”
Sở Phàm không quan tâm những điều này, anh dẫn Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết đi thẳng tới sảnh trong gặp Sở Thiên Hùng.
Ông Sở lúc này đang ngồi trên ghế gỗ cẩm lai, trên người mặc áo mừng thọ màu đỏ, mái tóc bạc được chăm chút cẩn thận, nhìn ông rất nhanh nhẹn và khỏe khoắn.
Lúc này, một đám khách khứa bao gồm cả con cháu nhà họ Sở đang lần lượt tặng quà sinh nhật cho ông.
Nào là bức tranh quý của Tề Bạch Thạch, đào tiên được điêu khắc từ cẩm thạch, một bộ ly được đúc từ vàng nguyên chất… mỗi món quà đều có giá từ hàng triệu tệ trở lên, người đứng xung quanh đều ai cũng xuýt xoa.
Tuy vậy, Sở Thiên Hùng vẫn chỉ nở một nụ cười khách sáo, khi nhìn thấy những thứ này ông chẳng có vẻ gì là thích thú, cùng lắm là chỉ cười một cái với người tặng quà mà thôi. Lúc này, Sở Phàm tiến lên trên chúc thọ ông, khiến cho đám khách xếp hàng trước anh rất khó chịu.
“Này, tặng quà thì phải xếp hàng, sao anh lại chen vào giữa thế?”
Một người cũng là con cháu nhà họ Sở trừng mắt nhìn Sở Phàm, đã vậy còn lấy vai huých anh.
Sở Phàm nhìn anh ta, hình như là con trai của ông năm, tên là Sở Ngạo Thiên thì phải, hai người hồi bé chỉ đã từng gặp nhau, không ngờ chớp mắt, anh ta đã lớn thế này rồi.
Còn Sở Ngạo Thiên thì không hề nhận ra Sở Phàm, anh ta còn tưởng Sở Phàm cũng chỉ là người thừa kế chi nhỏ như anh ta, lần này muốn chơi trội nên mới chen vào hàng.
Những vị khách không hiểu biết kia cũng nhìn Sở Phàm với con mắt khinh bỉ.
Sở Phàm gãi mũi, cười gượng.
Không ngờ chúc thọ ông nội của mình mà cũng cần phải xếp hàng nữa.
Thôi bỏ đi, anh vẫn nhớ lời bác Phúc dặn, trong tiệc mừng thọ của ông, có rất nhiều dòng họ không thân thiết gì lắm với nhà họ Sở, nếu như bây giờ mà xảy ra xung đột với người ta thì chẳng phải trở thành trò cười cho đám người kia sao? Nghĩ vậy, Sở Phàm bèn quay sang nhìn Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết, ba người đi xuống cuối xếp hàng.
Thấy vậy Sở Ngạo Thiên hếch mũi, tự đắc “hừ” một tiếng.
Hàng dài chúc thọ dần dần tiến lên, những bảo vật quý giá cứ nối đuôi nhau, có một vài bảo vật thậm chí còn là độc nhất vô nhị, vừa mới xuất hiện đã khiến ai nấy cũng xuýt xoa, tiếng vỗ tay rền vang như sấm.
Nhưng Sở Thiên Hùng thì vẫn chẳng hề có hứng thú, với tuổi đời của ông thì những thứ gọi là “bảo vật quý giá hiếm có” quá là bình thường.
Lát sau đã tới lượt Sở Ngạo Thiên tặng quà.
Anh ta nở một nụ cười, đưa một bức họa ra, kính cẩn nói: “Ông lớn, cháu là Sở Ngạo Thiên ở chi thứ năm, nhân ngày mừng họ ông hôm nay, cháu thay mặt chi thứ năm có món quà tặng ông, hy vọng ông sẽ thích”. Thấy người tặng quà là con cháu cùng huyết thống với mình, nụ cười của Sở Thiên Hùng không còn vẻ giả tạo mà thân thiết hơn rất nhiều.
“Thì ra là Ngạo Thiên à, mới mấy năm không gặp cháu đã lớn thế này rồi đây”, Sở Thiên Hùng cười tươi nói.
Sở Ngạo Thiên khiêm tốn gật đầu, sau đó mở bức tranh ra, đáp: “Ông lớn, cháu cũng cất công nghe nói từ trước tới giờ ông chỉ hứng thú với tranh của Bát Đại Sơn Nhân thôi”.
“Tuy nhiên do thời đó nhiều biến động, tranh thật của Bát Đại Sơn Nhân thực ra đã lưu lạc ra nước ngoài, mấy bức tranh trong nước chỉ là được mô phỏng lại thôi, bức tranh cháu đang cầm đây là do cháu mua được ở phiên đấu giá ở nước Mị mất hai mươi tám triệu tệ đó, chắc chắn là hàng chuẩn ạ!”
Nói rồi anh ta cầm hai mép bức tranh, từ từ giở bức tranh ra cho tất cả khách khứa cùng chiêm ngưỡng. “Đây là bức “Tùng thạch đồ” của Bát Đại Sơn Nhân đó, hồi xưa tôi từng nhìn thấy một bức như thế này, nhưng sau đó qua giám định thì kết luật là tranh giả!”
“Hai mươi tám triệu tệ, chắc đây là tranh thật rồi”.
“Trông thế kia chắc là tranh thật rồi, cái hồn trong những tác phẩm kiểu này thì đồ giả không mô phỏng lại được”.
…
Đám đông xì xào, bàn tán sôi nổi.
Sở Phàm đảo mắt qua nhìn, đầu tiên anh cũng tưởng đây là tranh thật nhưng sau đó anh lại phát hiện ra vấn đề của bức tranh này.
“Bức tranh này hơi có vấn đề”.
Sở Phàm lùi lại, thì thầm với Trần Mộng Dao.
Anh nói vậy không phải là vì muốn khích bác Sở Ngạo Thiên, cho dù tranh thật hay tranh giả, anh ta có thể điều tra ra được sở thích của ông nội rồi lại đi mua về tặng ông, như vậy đã là có lòng lắm rồi. Mà có lòng là đủ, Sở Phàm mà đi vạch trần sự thật thì lại không hay cho lắm.
Lý do anh nói với Trần Mộng Dao là vì Sở Phàm thích ra vẻ trước mặt người anh yêu mà thôi.
Tuy nhiên dù Sở Phàm đã nói rất nhỏ nhưng vẫn bị Sở Phong đứng đằng trước nghe thấy, thằng nhóc này đảo mắt rồi tự dưng hô to: “Anh hai, anh bảo gì cơ? Đây là tranh giả sao?!”
Lúc này, Sở Thiên Hùng đang cười niềm nở đón lấy bức tranh, còn vỗ vai Sở Ngạo Thiên động viên mấy câu.
Điều này khiến cho đám khách khứa xung quanh hiểu ra rằng, tặng quà phải chọn món người ta thích, không phải cứ đắt là được, nhưng Sở Phong nói rất to khiến mặt tất cả mọi người đều biến sắc.
Tất cả đều quay lại nhìn Sở Phàm.
Sở Phàm đơ ra, anh đang định phổ cấp kiến thức cho Trần Mộng Dao, sao tự nhiên lại bị mọi người nhìn chằm chằm thế nhỉ? Sở Phàm vội tỏ vẻ uất ức, thì thầm: “Anh hai, em xin lỗi, hình như em lại sai rồi…”
Sở Phàm cũng chẳng thèm vạch trần bộ mặt diễn xuất của cậu bảy này.
Anh cười bối rối, vội nói: “Tôi không có ý đó, mọi người đừng để bụng, chúng ta tiếp tục tặng quà thôi”.
Nhưng anh còn chưa kịp nói xong thì Sở Ngạo Thiên đã đùng đùng đi tới trước mặt anh, nhìn Sở Phàm một lượt rồi nói: “Thì ra anh là Sở Phàm, bảo sao nhìn quen quen, mấy năm không gặp, khác xưa nhiều đấy!”
Sở Phàm cười hì hì, nói: “Còn anh thì không khác mấy, vẫn đẹp trai hào phóng như ngày xưa …”
“Đừng có mà nịnh nọt, không phải anh bảo tranh của tôi là đồ giả sao? Hôm nay nhân lúc có mặt ông lớn ở đây, thử nói xem tranh của tôi làm giả ở chỗ nào? Lại đây!”
Sở Ngạo Thiên khó chịu ngắt lời, sau đó kéo Sở Phàm tới trước mặt ông Sở. Lúc này, ông Sở cũng ngờ vực nhìn Sở Phàm, với kinh nghiệm của ông, bức tranh này là tranh thật, không còn gì để nghi ngờ, vì sao Sở Phàm lại bảo đây là tranh giả?