“Thật đúng là khung cảnh cảm động đấy. Tình cảm của ông Sở và cháu ông thật khiến người ta phải ngưỡng mộ!”
Giọng nói quái gở này vừa cất lên thì tất cả ánh mắt của mọi người trong đại sảnh đều đổ dồn về phía đó.
Chỉ thấy một người già dáng dấp gầy gò mặc đồ đen dẫn theo một nhóm người trẻ tuổi bước tới.
“Đây là… Người nhà họ Nghiêm!”
Có người trong số những vị khách nhận ra thân phận của những người vừa tới thì không kiềm được mà thốt lên.
Nhà họ Nghiêm?
Sở Phàm chau mày, anh đã nhớ ra một số tin tức liên quan tới dòng họ này.
Thế lực của dòng họ này không bằng nhà họ Sở nhưng thế hệ sau của nhà họ Nghiêm lại vẫn được làm những chức vụ quan trọng trong quân đội của Hoa Hạ nên nhà họ Sở cũng không giải quyết được triệt để chuyện này. Hai dòng họ đã tranh đấu suốt nhiều năm nay mà vẫn bất phân thắng bại còn mối quan hệ thì ngày càng tệ. Nếu ví như lửa với nước thì cũng không ngoa.
Những tưởng rằng lần này ông Sở mừng thọ nhà họ Nghiêm sẽ không dẫn người tới nhưng không ngờ rằng họ không những đến mà còn đích thân ông Nghiêm dẫn đầu.
“Ông bạn già, ông đến làm gì thế?”
Sở Thiên Hùng đứng lên khỏi ghế, hai tay chắp ra sau chậm rãi nói.
Nghiêm Diêm Hỉ lạnh lùng cười, nói: “Ông biết mà còn cố tình hỏi đấy à? Tôi đến đương nhiên là để chúc thọ ông rồi chứ chẳng lẽ đến viếng mộ?”
Ông ta vừa dứt lời thì người nhà họ Sở mặt đều biến sắc, đám con cháu có mấy người tính cách bộp chộp nóng nảy còn xắn tay áo chuẩn bị đánh nhau.
Nếu không phải có các vị bề trên ngăn lại thì chắc chắn đã xảy ra xung đột. “Ôi, già cả rồi mà vẫn vô học thế, ông hóa kiếp chó rồi à?”, Sở Thiên Hùng cũng không phải người dễ bắt nạt. Ông ấy cười nhạt phản đòn ngay lập tức.
“Thế thì cũng tốt đẹp hơn cái loại trước mặt một đằng sau lưng một nẻo, người không ra người chó không ra chó như ông!”, Nghiêm Diêm Hỉ chẳng nể nang gì mà tiếp lời.
Hai con người này đấu võ mồm với nhau càng nói càng hăng. Sở Phàm đang đứng giữa vội vàng lên tiếng: “Hai ông ơi, dù sao hôm nay cũng là ngày vui. Hay là chúng ta ngồi xuống nói chuyện tử tế? Không cần thiết phải cự qua cãi lại thế này cho bực mình”.
Nếu câu này là người khác nói ra Nghiêm Diêm Hỉ chắc chắn sẽ bảo: “Liên quan quái gì tới mày, cút ra chỗ khác!”
Nhưng ông ta vừa nhìn thấy Sở Phàm thì sự tức giận trên khuôn mặt lập tức biến mất mà thay vào đó là vẻ điềm đạm ôn hòa: “Nếu Tiểu Phàm đã nói như vậy thì ông Nghiêm đây sẽ nghe theo cháu”. Ông ta vừa dứt lời thì ai nấy trong đại sảnh đều sững sờ.
Họ không ngờ rằng Nghiêm Diêm Hỉ lại lật mặt nhanh và dứt khoát như thế. Sự thay đổi này cũng lớn thật đấy hay là giữa ông ta và Sở Phàm có điều gì mờ ám khuất tất?
Không đúng lắm. Nghiêm Diêm Hỉ là ông chủ nhà họ Nghiêm, Sở Phàm chỉ là con cháu nhà họ Sở. Quan hệ nhà họ Sở và nhà họ Nghiêm lại không tốt thì làm sao có gì mờ ám được?
Mọi người đang ngờ vực, không để ý ánh mắt Sở Thiên Hùng thoáng qua một tia hoảng hốt nhưng ông ấy che giấu nó rất nhanh. Ngoại trừ Sở Phàm đứng ngay bên cạnh hơi nhận ra điều gì đó những người khác đều dồn sự chú ý vào Nghiêm Diêm Hỉ.
Nghiêm Diêm Hỉ đưa cho Sở Phàm một chiếc hộp gỗ dài nói: “Tiểu Phàm à, cháu đưa cái này cho lão già sau lưng cháu đi. Nhà họ Nghiêm chúng ta dù gì cũng là dòng họ danh giá, đến ăn không thể đi tay không được”. Nụ cười trên gương mặt Sở Phàm trở nên gượng gạo. Tuy anh rất nghi hoặc khi Nghiêm Diêm Hỉ có thái độ tốt với anh như vậy nhưng anh cũng không dám trái lời người lớn tuổi, đành đưa chiếc hộp gỗ dài cho Sở Thiên Hùng.
Sở Thiên Hùng nhận lấy chiếc hộp thì cũng không mở ra mà đưa luôn cho bác Phúc đứng bên cạnh.
Ông nói: “Nếu mọi người đã đến đông đủ rồi thì chuẩn bị nhập tiệc thôi. Cảm ơn mọi người đã tặng quà, mọi người cứ đưa cho bác Phúc là được”.
Dứt lời, Sở Thiên Hùng quay người rời đi.
Sau đó thì bữa tiệc mừng thọ chính thức bắt đầu. Nhà họ Sở quả không hổ là dòng họ hàng đầu trên thế giới. Những nghệ sĩ họ mời đến biểu diễn để chúc mừng Sở Thiên Hùng toàn là những ngôi sao hạng A toàn thế giới.
Rất nhiều nghệ sĩ rõ ràng đã tuyên bố rời showbiz nhưng lúc này vẫn đến biểu diễn chúc mừng ông Sở. Có thể thấy sức ảnh hưởng của nhà họ Sở rất lớn. Bữa tiệc diễn ra vô cùng sôi nổi và náo nhiệt, cuối cùng thì kết thúc sau khi ông Sở ăn hết mỳ trường thọ.
Lúc này là thời gian Sở Thiên Hùng phải đi tiễn một vài vị khách có địa vị. Sở Phàm không muốn đi theo nữa, định về biệt thự để nghỉ ngơi.
Tối qua sau khi quỳ ở nhà thờ tổ xong tuy là anh đã rút ra được bài học nhưng quỳ lâu như thế anh cũng mệt mỏi toàn thân. Bây giờ cuối cùng cũng kết thúc buổi tiệc, anh phải về ngủ một giấc.
Thế nhưng còn chưa tới biệt thự thì một cô gái với thân hình chuẩn trong bộ đồ màu đen bỗng chặn đường anh.
Tên họ Sở kia đứng lại mau!”
Cô gái này có mái tóc dài màu tím, đồng tử mắt cũng là màu tím. Có vẻ như là con lai.
Sở Phàm nhìn thấy cô ta thì nghĩ rằng cô gái này rất quen nhưng lại không biết rốt cuộc là ai. Anh hỏi: “Cô là ai, tìm tôi có chuyện gì sao?” “Tôi là Nghiêm Thu Sương!”
Cô ta nhìn Sở Phàm với ánh mắt thù hằn cứ như có thù gì ghê lắm với Sở Phàm vậy.
Sở Phàm ngây người rồi mới ngộ ra hóa ra cô gái này là người nhà họ Nghiêm.
“Cô Nghiêm tìm tôi có việc gì sao?”, Sở Phàm lại hỏi.
“Không có chuyện gì cả, chỉ là nhìn anh ngứa mắt thôi. Tôi rất muốn đánh anh một trận!”, Nghiêm Thu Sương nghiến răng nói.
“Tôi gây sự gì với cô sao?”, Sở Phàm ngơ ngác. Sao lại có người tự nhiên nhìn anh thấy ngứa mắt muốn đánh anh chứ?
“Anh chưa từng gây sự với tôi nhưng nghìn thấy cái mặt anh tôi lại thấy tức!”
Nghiêm Thu Sương lạnh lùng nói rồi không để Sở Phàm hỏi tiếp, cô ta đã xông tới trước mặt Sở Phàm, đưa chân đá về phía đầu anh.
Sở Phàm giật mình, vội vàng lùi về phía sau để tránh.
Chuyện gì vậy? Các cô gái mà anh gặp gần đây sao toàn người bạo lực thế? Mà lại còn cứ mạnh dần, ai mà đỡ được? “Tên khốn, anh giỏi thì đừng có né!”
Vẻ lạnh lùng trên gương mặt Nghiêm Thu Sương càng rõ, ai không biết còn tưởng cô ta vừa từ tủ lạnh chui ra.
Sở Phàm xoay người ba lần tránh ba cú đá của cô ta, tức tối nói: “Thói đời gì thế này? Tự dưng đánh người thì thôi đi lại còn không cho người ta tránh? Cô tưởng cô là Cửu thiên huyền nữ à? Bị cô đánh vinh hạnh lắm sao?”
Thấy Sở Phàm vẫn có tâm trạng trêu chọc mình thì Nghiêm Thu Sương càng đanh mặt lại, tấn công mạnh hơn.
Ban đầu Sở Phàm chỉ tránh thôi nhưng về sau không có cách nào đành ra tay đánh trả.
Nếu là trước đây có lẽ Sở Phàm không phải đối thủ của cô ta. Thực lực của Nghiêm Thu Sương còn mạnh hơn nhiều so với Văn Thủy Nhu mà anh gặp lần trước.
Nhưng sau hôm qua bị phạt quỳ Sở Phàm phát hiện ra anh khống chế được nội lực của mình tốt hơn trước nhiều. Những mánh võ học lỏm được từ Sở Vân hồi trước giờ dùng rất mượt. Thế là sau khi tránh Nghiêm Thu Sương anh quay người đẩy tay một cái, lòng bàn tay còn chứa nội lực rất mạnh.
Thế nhưng vị trí của cú đánh này thật tài tình, vào đúng trước ngực Nghiêm Thu Sương. Khoảng khắc đó Sở Phàm và Nghiêm Thu Sương đều chết đứng tại chỗ.
Sau đó anh cảm nhận được một thứ sát khí vô cùng đáng sợ từ người cô gái này đang tỏa ra.