Chàng Rể Phi Thường

Chương 298: Căn biệt thự cũ



“Ý gì vậy?”

Sở Phàm không kịp phản ứng lại, anh hỏi với vẻ mặt ngạc nhiên.

Lần trước anh phải trốn chui trốn lủi là vì đắc tội với Sở Vân. Không lẽ Hứa Vạn Sơn cũng đắc tội với ai ghê gớm lắm sao?

Hứa Vạn Sơn gật đầu nói: “Đúng vậy, tôi gây ra rắc rối lớn rồi”.

Sau đó anh ta chậm rãi kể lại câu chuyện của mình.

Hóa ra lần trước đưa hai anh em Bạch Siêu và Bạch Kiệt về từ chỗ Sở Phàm, Hứa Vạn Sơn đã hỏi cung suốt đêm hai người này.

Bạch Siêu và Bạch Kiệt đúng là kiểu ếch ngồi đáy giếng điển hình. Đứng trước người của mình thì ra oai phách lối ấy vậy mà đứng trước mặt người ngoài thì co rúm lại, đặc biệt là khi đối mặt với đội chấp pháp thì sợ đến suýt tè ra quần.

Hứa Vạn Sơn chẳng cần vất vả gì đã lấy được khá nhiều thông tin về hàng cấm từ hai con người này.
Bạch Kiệt vì muốn giảm nhẹ tội còn chủ động cung cấp một manh mối quan trọng. Đó là lần trước khi cậu ta mua hàng cấm thì nghe được cuộc gọi điện thoại của bên bán. Bên bán nói bằng giọng địa phương của một vùng nào đó ở Vân Quý. Bên đó cứ nghĩ Bạch Kiệt nghe không hiểu nên không đề phòng gì cả.

Không ngờ là mấy năm trước Bạch Kiệt từng tới đó làm thêm, rảnh rỗi nên đã học tiếng địa phương ở đó. Cậu ta âm thầm nghe trộm được đối phương có một phi vụ mua bán lớn, cần giao dịch ở kho Hiệp Sơn của khu Tịnh Yên.

Hứa Vạn Sơn biết rất rõ kho Hiệp Sơn này.

Bởi vì nơi mà lần trước anh ta để Sở Phàm trốn cách kho Hiệp Sơn rất gần. Những kho bên đó chủ yếu dùng để cất những đồ hải sản mang tới từ vùng biển. Không ngờ lại trở thành địa điểm giao dịch buôn bán thuốc phiện.
Sau khi biết được thông tin quan trọng này Hứa Vạn Sơn vốn dĩ đã bắt đầu lên kế hoạch bắt giữ.

Vậy mà bỗng nhận được thông báo một lãnh đạo nào đó tổ chức tiệc sinh nhật. Anh ta là đội trưởng mới đến của đội chấp pháp thì nên đi để tạo quan hệ.

Nếu bình thường mà gặp chuyện thế này Hứa Vạn Sơn cũng không thấy bất ngờ đâu nhưng lần này trực giác nhạy bén của anh ta thấy có gì đó không được bình thường.

Tại sao vị lãnh đạo này lại tổ chức sinh nhật ngay khi bọn buôn bán hàng cấm sắp thực hiện giao dịch chứ?

Chẳng lẽ chỉ là trùng hợp sao?

Thế là anh ta cho người đi điều tra thì phát hiện ra ông lãnh đạo này mỗi năm đều tổ chức sinh nhật vào một thời gian không giống nhau nhưng đại khái là đều vào mấy ngày này. Kể cả là người Hoa Hạ có thói quen tính sinh nhật âm lịch nhưng thời gian âm lịch của mấy ngày này cũng không khớp.
Hơn nữa đối phương chắc chắn sẽ mời hết những người có chức cao trong khu Tịnh Yên tới.

“Lẽ nào…”

Hứa Vạn Sơn mạnh dạn dự đoán sinh nhật của ông lãnh đạo này thật ra chỉ để che đậy một số chuyện nào đó.

Nếu đã như vậy thì anh ta không thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra được.

Thế là anh ta đồng ý đến tham dự bữa tiệc nhưng lại âm thầm sắp xếp một kế hoạch hoàn hảo. Đợi tới lúc bữa tiệc bắt đầu anh ta bỗng bảo mình bị đau bụng nên để phó đội trưởng đem quà qua.

Lãnh đạo trong cục thấy sắc mặt anh ta trắng bệch, mồ hôi toát vã thì đương nhiên tưởng là thật nên đi cùng phó đội trưởng qua đó.

Hứa Vạn Sơn lập tức thông báo cho các đồng chí túc trực trong cục để chuẩn bị thực hiện kế hoạch bắt giữ.

Thế nhưng đợi tới khi họ đến địa điểm giao dịch thì Hứa Vạn Sơn lại thấy người giao dịch với bên bán hàng cấm lại là một sếp của khu Tịnh Yên.
Người này tên là Lê Phương, là đại diện pháp nhân của một công ty công nghiệp và thương mại. Quan trọng hơn là chú của ông ta chính là nhân vật chính của bữa tiệc sinh nhật ngày hôm nay!

Quả đúng như anh dự đoán, mỗi năm ông lãnh đạo kia đều tổ chức sinh nhật vào thời gian này là vì muốn che giấu giao dịch hàng cấm.

Cũng may anh đã để ý và kịp thời chuẩn bị.

Sau đó, Hứa Vạn Sơn ra lệnh bắt giữ. Bởi vì mỗi năm giao dịch vào thời gian này đều được che giấu nên bên mua và bên bán đều không ngờ được sẽ có cảnh sát xuất hiện.

Trong cơn hoảng loạn, bên bán đã rút súng bắn chết Lê Phương, nói Lê Phương báo cảnh sát hãm hại họ. Sau đó người bán hàng cấm này cũng chết trong trận hỗn chiến.

Chỉ còn lại một số người cấp thấp phụ trách vận chuyển hàng hóa, hoàn toàn không biết gì nhiều.
Nhưng ít nhiều gì thì cũng là biết, Hứa Vạn Sơn bắt họ về xong bắt đầu viết báo cáo, viết rõ những phát hiện và dự đoán của anh ta cùng với sự liên kết giữa hai chuyện.

Nhưng không ai ngờ được rằng báo cáo của anh ta vừa nộp được có một tiếng thì đã có người tố cáo Hứa Vạn Sơn vi phạm pháp luật và đã có người tới bắt anh ta.

Hứa Vạn Sơn biết rằng đây là đòn đánh trả của đối phương khi anh đắc tội với một số người không nên đắc tội.

Không làm gì được, anh đành phải trốn thoát từ ống thông gió của WC. Lúc nhảy xuống tầng không cẩn thận bị trật chân, giờ mới trốn được tới một bệnh viện khá xa nhà.

Nghe xong câu chuyện lằng nhằng này Sở Phàm chậm rãi nói: “Thảo nào lần trước anh bảo với tôi số hàng cấm được nhập vào sắp tràn lan ra rồi, chắc chắn phải có thế lực nào đó chống lưng”.
Hứa Vạn Sơn cười khổ nói: “Tôi còn tưởng chứng cứ xác đáng thì cấp trên sẽ chú ý tới ai ngờ là do tôi suy nghĩ ngây thơ quá rồi”.

“Chứng cứ xác đáng?”

Sở Phàm nhìn với con mắt khinh thường, bĩu môi nói: “Thế mà anh cũng làm đại đội trưởng được, cái này thì là bằng chứng gì. Hoàn toàn chỉ là võ đoán của anh. Phát hiện giao dịch giữa Lê Phương và người bán hàng cấm thì liên quan gì đến nhân vật máu mặt kia?”

“Anh viết thẳng vào báo cáo chẳng có ích gì cả. Mà nếu có tác dụng thì cũng bị anh đánh cỏ động rắn!”

Nghe tới đây Hứa Vạn Sơn thấy hơi xấu hổ.

Hứa Vạn Thu đứng cạnh nói: “Tính an hem là như vậy đấy. Bộp chộp nhanh nhảu. Em bảo anh ấy điều tra kỹ đi đã nhưng anh ấy không nghe!”

“Không nói tới việc nhân vật máu mặt kia có ai chống lưng hay không. Nếu không có mà lại bị anh em úp nồi thì tốt tính đến mấy cũng phải điên lên!”
Sở Phàm gật đầu đồng tình: “Thấy chưa, em anh còn sáng suốt hơn anh đấy. Anh trèo kiểu gì lên chức đội trưởng thế, đút lót à?”

Hứa Vạn Sơn đỏ mặt lườm hai người nói: “Nói linh tinh gì đấy. Tôi tự lên bằng thực lực của mình. Ai mà đút lót? Biến biến biến! Không tin thì thôi!”

Sở Phàm cười haha nói: “Đương nhiên tôi tin anh chỉ là trước mắt tôi vẫn phải tìm một nơi an toàn cho anh em hai người ở”.

“Nơi này tuy vắng vẻ nhưng chắc không bao lâu nữa cấp trên sẽ cho lệnh truy nã anh. Đến lúc đó người ta sẽ để ý thì dễ bị phát hiện thôi”.

Dứt lời Sở Phàm lập tức gọi cho bác Đinh để nhờ tìm một vài chỗ xa xôi vắng vẻ, tốt nhất là chỗ nào người ta không thể tìm ra.

Bác Đinh nghĩ một hồi rồi lập tức đưa ra một địa chỉ nơi có căn biệt thự biệt lập. Chỗ này là nơi mà bố Sở Phàm mua từ rất lâu rồi, thỉnh thoảng lại ở riêng với mẹ Sở Phàm ở đó.
Sau này bố mẹ anh bị gọi về nhà họ Sở thì căn biệt thự đó để không nhưng vẫn luôn có người dọn dẹp nên rất sạch sẽ, vào ở lúc nào cũng được.

Sở Phàm đồng ý rồi đưa hai người về phía căn biệt thự.