Chàng Rể Phi Thường

Chương 31: Đánh ngược trở lại



“Haiz, mấy đứa cũng quá đáng quá thể, đều là người một nhà sao lại làm ra những chuyện như vậy hả?”

“Đúng vậy, nhất là cháu đó Mộng Vũ, nó dù sao cũng là em gái của cháu, nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì trong lòng cháu có thanh thản nổi không?”

“Gia đình thì nên hòa thuận với nhau, nếu không sẽ bị người khác cười cho, rồi nói nội bộ của nhà họ Trần chúng ta hỗn loạn chẳng ra gì đấy?”

Cô dì chú bác bắt đầu lên giọng dạy bảo.

Trần Văn Kiệt và Trần Mộng Vũ tất nhiên là ngồi im để nghe, Cao Vĩnh không lôi Chung Đình ra nên cô ta không bị trách phạt, lúc này cô ta tránh ở một góc cũng không dám lên tiếng, chỉ sợ bà Trần lôi cả cô ta vào trị tội.

“Mộng Dao à, đã để cháu phải chịu tủi thân, chuyện này cũng do bà nội nhận định sai nên đã oan cho cháu rồi.”
Trước mặt nhiều người như vậy, bà ta cũng không thể ăn nói linh tinh được, chỉ còn cách mở lời xin lỗi Trần Mộng Dao.

“Hi hi, nếu đã như vậy thì không làm phiền bà Trần giải quyết chuyện gia đình nữa, tôi chẳng qua là không muốn nghe tin em gái nuôi của tôi bị người khác ức hϊếp một lần nào nữa, con người tôi tính khí không được tốt lắm, ha ha ha.” Nói xong Mao Cương lôi Cao Vĩnh đi ra.

“Em gái nuôi của cậu là ai? Là người nhà họ Trần chúng tôi à?” Bà Trần đội nhiên nhớ ra lúc Mao Cương vào đây cũng có nhắc đến em gái nuôi của cậu ta bị ức hϊếp, giờ lại nói một lần nữa, bà Trần không khỏi tò mò.

“Đương nhiên là Trần Mộng Dao rồi, cũng đúng lúc phố Phúc Khẩu chúng tôi có một dự án chuẩn bị muốn hợp tác với nhà họ Trần của bà, bà Trần chẳng phải cũng có ý định này từ lâu rồi sao? Bây giờ chuyện này cứ giao cho Trần Mộng Dao phụ trách là được.” Mao Cương quay đầu lại cười nói.
Nói xong hắn vẫy tay rồi đi ra cửa, trước khi đi còn nói một câu sau này có thời gian sẽ lại ghé qua.

Sau đó tất cả ánh mắt của mọi người đều dồn về phía Trần Mộng Dao, từ lúc nào mà Trần Mộng Dao lại trở thành em gái nuôi của Mao Cương một đại ca của phố Phúc Khẩu vậy? Sao mọi người trong nhà họ Trần không có lấy một tin tức nào?

Thực ra cũng là chủ ý của Sở Phàm, coi như Mộng Dao có thêm ô dù bảo vệ.

Sau này nếu người khác còn muốn ức hϊếp cô, ít nhất cũng phải cân nhắc kỹ trước.

“Mộng Dao, cháu nhận Mao Cương ở phố Phúc Khẩu làm anh trai à? Từ khi nào vậy?” Bà Trần vô cùng tò mò.

“Cháu...... là từ mấy hôm trước” Trần Mộng Dao lè lưỡi, đây là lần đầu tiên cô nói dối, cô và Mao Cương thực sự không hề quen biết nhau.

Cô biết trong chuyện này nhất định có liên quan đến Sở Phàm, nếu không phải vì Sở Phàm thì người mà có tên là Mao Cương này ngày hôm đó sẽ không thể nào lại đem người tới dinh thự số mười ba cứu cô, và cô cũng không thể nào thoát ra khỏi đó một cách an toàn được, tuy Mộng Dao không biết Sở Phàm có quan hệ như thế nào với Mao Cương, nhưng chỉ cần do Sở Phàm sắp xếp thì cô vô cùng yên tâm và cảm thấy được an toàn.
“Nhà họ Trần chúng ta từ lâu đã muốn gây dựng kênh phân phối thuốc ở phố Phúc Khẩu, nếu gây dựng thành công thì đối với sự phát triển của doanh nghiệp dòng họ mình sẽ là một sự tiến triển đột phá, còn đối với cả khu Tịnh Yên mà nói, thì phố Phúc Khẩu cũng là một dự án tương lai của nhà họ Trần chúng ta buộc phải nắm bắt được. Nhưng muốn có được kênh phân phối thương mại ở phố Phúc Khẩu thì bắt buộc phải thông qua Mao Cương, Mao Cương ở phố Phúc Khẩu này tốt xấu đều chơi hết, cậu ta cũng kinh doanh trong giới trắng đen lẫn lộn này cũng phải được cả chục năm rồi, tên Cao Vĩnh mà đứng trước mặt Mao Cương thì cũng chỉ là tép riu mà thôi.” Bà Trần nói.

Nói xong bà ta nhìn về phía Trần Mộng Dao: “Bà không ngờ rằng mục tiêu này của nhà họ Trần lại được Mộng Dao thực hiện một cách đơn giản như vậy, Mộng Dao, cháu làm tốt lắm,”
“Từ xưa đến nay bà rất rõ ràng có công ắt sẽ được thưởng, còn có tội thì phải chịu phạt, Mộng Vũ, Văn Kiệt, Chung Đình, ba đứa bảo bà sau này làm sao có thể yên tâm mà giao sự nghiệp của dòng họ cho các cháu đây? Tranh giành đấu đá lẫn nhau không phải là tác phong của nhà họ Trần chúng ta, các cháu hiểu chứ?” Bà Trần nhìn với ánh mắt nghiêm nghị.

“Cháu biết sai rồi bà nội......”

“Cháu biết sai rồi ạ.” Trần Mộng Vũ cúi gằm đầu xuống, ánh mắt toát lên sự căm hận, cô ta không hiểu nổi Trần Mộng Dao sao lại trở thành em gái nuôi của Mao Cương chứ? Lẽ nào giữa hai người có giao dịch khuất tất gì đó chăng?

Tất nhiên, giờ đây nếu đưa ra nghi hoặc này bà nội nhất định sẽ trách cô ta, cô ta rất thông minh, biết được lúc nào thì nên ngoan ngoãn cúi đầu, bà nội chỉ là muốn cô ta nhận lỗi, rõ ràng là bà nội không hề có ý định sẽ phạt tội bọn họ, giữa người cùng huyết thống và người ngoài thì bà nội thiên vị rất rõ ràng.
“Bà nội, cháu cũng không biết sự việc lại nghiêm trọng đến thế, đều trách cháu đã không tìm hiểu kỹ mọi chuyện nên mới trách nhầm em Mộng Dao như vậy.” Chung Đình nói với giọng thành khẩn.

“Mộng Dao à, chị xin lỗi, là trợ lý của em thì chị nên tìm hiểu nhiều hơn về hành trình, kế hoạch cũng như những sắp xếp công việc của em, không nên chỉ nhìn vào một hành động của em mà hiểu sai dụng ý của em.” Chung Đình lại quay sang nhìn Mộng Dao nói.

Trong ánh mắt của tất cả mọi người, Mộng Dao ngoài mỉm cười tha thứ thì gần như chẳng còn lựa chọn nào khác, nếu không sẽ thể hiện lòng dạ cô hẹp hòi.

Ít nhất là những người họ hàng này nhất định sẽ nghĩ như vậy.

“Mộng Dao, lần này đã khiến cháu phải chịu tủi thân, vậy thì chuyện cháu ăn bớt tiền những dự án trước đây bà cũng không trách cháu nữa, lấy công chuộc tội, cháu không có ý kiến gì chứ?” Bà Trần nói.
Trần Mộng Dao rất muốn nói cô không hề ăn bớt tiền của dự án, nhưng chuyện Sở Phàm dùng nhiều tiền như vậy nên cô rất khó để giải thích, cô chỉ còn cách gật đầu.

Điều này lại khiến cho mọi người ngầm thừa nhận một điều, người phụ trách dự án là Trần Mộng Dao này quả đúng là đã kiếm chác được rất nhiều.

Nhất là Trần Mộng Vũ, người khác tưởng rằng ở Vân Đỉnh Kim Cung hôm đó cô ta là nhân vật chính, nhưng trong lòng cô biết rất rõ, đó đều là Trần Mộng Dao cho Sở Phàm tiền để Sở Phàm giúp em gái cô ta tổ chức sinh nhật, bao cả Vân Đỉnh Kim Cung một lần như vậy phải mất bao nhiêu tiền chứ? Rồi mời Châu Hưng Luân đến biểu diễn riêng cho bọn họ phải trả bao nhiêu tiền? Không thể đoán được nổi là bao nhiêu nhưng ít nhất cũng phải là con số vài trăm nghìn tệ, hơn nữa lại là nơi người có thân phận bình thường không thể đặt nổi, đúng là không biết Trần Mộng Dao đã dùng mối quan hệ gì?
Trần Mộng Vũ phát hiện ra càng ngày cô ta càng không thể hiểu được cô em gái mình, bình thường giả vờ thơ ngây, thế mà trong lòng dã tâm cũng nhiều đấy chứ? Lại còn có cả quan hệ với Mao Cương ở phố Phúc Khẩu nữa.

Nghiến răng nghiến lợi, cô ta quyết định thăm dò Trần Mộng Dao.

Sau khi buổi họp dòng họ kết thúc, Trần Mộng Dao đi khỏi phòng họp.

Còn đa số người khác vẫn ở lại trong phòng họp đó.

“Các cháu cũng phải thông cảm cho bà, sau này kể cả có muốn làm gì thì cũng đừng có để xảy ra sơ sót, bị người khác vạch trần ra chẳng phải rất xấu hổi sao?”

“Hơn nữa chắc mọi người không biết, Trần Mộng Dao được làm người phụ trách dự án là do tập đoàn Minh Châu yêu cầu đấy chứ, kể cả các cháu có đẩy nó xuống thì cũng chưa chắc đã ngồi được vào vị trí đấy đâu, nếu tập đoàn Minh Châu tức giận hủy bỏ hợp tác với nhà họ Trần chúng ta, đến lúc đó chỉ có nhà họ Trần chúng ta thiệt thòi chứ ai, hơn bốn mươi phần trăm sản nghiệp của gia tộc đều là lấy hàng từ tập đoàn Mình châu, nếu không còn nguồn hàng nữa thì sản nghiệp của dòng họ chúng ta sẽ giảm đi một nửa ấy chứ.”
“Đây chỉ là ảnh hưởng trực tiếp, chứ ảnh hưởng xấu thì còn nhiều nữa.” Bố của Trần Văn Kiệt là Trần Thủ Tài nói với sắc mặt nặng nề.

“Haiz, ba năm trước nhà họ Trần chúng ta vì thằng Sở Phàm đó mà liên kết được với tập đoàn Minh Châu một con thuyền lớn này, đây cũng là nguyên do mà nhà họ Trần chúng ta phất lên, kể cả đã qua ba năm nhưng nhà họ Trần chúng ta vẫn chưa thể coi là vững chắc được, chỉ cần tách ra khỏi tập đoàn Minh Châu chắc chắn sẽ rất khó khăn, doanh nghiệp của dòng họ nếu muốn độc lập phát triển một cách thực sự, thì là rất khó.” Bà Trần thở dài nhẹ một cái.

“Vậy chúng ta cứ thế mà kiếm soát Trần Mộng Dao một cách triệt để, không cần phải thay thế vị trí của nó, để cho nó trở thành công cụ cho nhà họ Trần chúng ta phát triển.” Trần Mộng Vũ cười khẩy.
“Đừng có ăn nói linh tinh! Mộng Vũ, đây là đâu hả?” Bà Trần trừng mắt nhìn cô ta một cái.

“Thôi được rồi, giải tán cả đi.” Bà Trần xua tay.

Phòng họp trở nên thoáng đãng ngay sau đó, chỉ còn lại bà Trần và một vài bậc cha chú của nhà họ Trần ngồi lại.

“Em xin lỗi nhé anh Kiệt, Mộng Vũ, vừa rồi em buộc phải tim lặng nếu không bà nội sẽ không nhận đứa cháu dâu như em thì chết.” Sau khi đi ra Chung Đình vội vàng đứng trước mặt hai người đó để giải thích.

“Không sao đâu, chỉ trách con ranh con Trần Mộng Dao đó, đúng là không ngờ lại bị đánh ngược trở lại, mất hết cả mặt.” Trần Mộng Vũ nói với vẻ mặt nguy hiểm.

Sau đó ba người đi ra ngoài cổng nhà họ Trần, Trần Mộng Dao vẫn còn ở dó, thấy ba người đang hùng hùng hổ hổ đi tới, cô liền nói với giọng cảnh giác: “Các người định làm gì đấy?”