Chàng Rể Phi Thường

Chương 314: Cái uy của Hạ Trúc



“Có chuyện gì sao?”

Cô ta không nhìn Sở Phàm mà chỉ hỏi Trần Văn Vũ.

Trần Văn Vũ nhếch miệng cười, chỉ Sở Phàm nói: “Thằng ranh này có gì đó không bình thường. Anh nghĩ em vẫn nên giúp anh thì hơn. Gϊếŧ nó đi là hai chúng ta không còn nợ gì nhau”.

Cô ta không nói gì cả, chỉ lạnh lùng nhìn Sở Phàm một cái rồi nói: “Được thôi”.

Vừa dứt lời thì cô ta bước lên phía trước một bước.

Sở Phàm không thấy bất cứ động tĩnh gì cả thì cô ta bỗng bất ngờ xuất hiện trước mặt anh, hai ngón tay chụm lại đâm thẳng về phía yết hầu của anh.

Nếu là người bình thường thì sẽ không kịp tránh đâu và chắc chắn sẽ chết.

Bởi lẽ tốc độ của cô ta thực sự quá nhanh, vượt qua cả giới hạn của người bình thường.

Sở Phàm cũng không kịp phản ứng nhưng cơ thể anh lại tránh theo bản năng.
Anh tránh đầu sang một bên, ngón tay sắc nhọn của cô ta giống như một lưỡi dao sượt qua yết hầu anh. Da anh xuất hiện hai vết xước, máu tươi chảy xuống.

“Hả?”

Thấy Sở Phàm tránh được đòn tấn công của mình, cô ta ngạc nhiên thốt lên. Ánh mắt cô ta nhìn Sở Phàm cũng không còn thờ ơ lạnh lùng như trước nữa mà mang thêm vài phần hứng thú.

Sở Phàm thở dốc mạnh, ánh mắt chất chứa sự bàng hoàng và nghiêm trọng trước nay chưa từng có.

Vừa nãy anh hoàn toàn không thấy dấu hiệu gì là cô ta sẽ ra tay, anh chỉ né theo bản năng mà thôi.

Nhưng loại bản năng này không phải thứ mà anh có thể điều khiển được, cũng không thể bảo đảm mỗi lần bị tấn công đều phát huy tác dụng. Nếu một ngày nào đó nó không có tác dụng nữa thì chẳng phải anh không giữ nổi mạng hay sao?

Rốt cuộc cô ta có lai lịch thế nào, sao lại ghê gớm đến vậy?
Trần Văn Vũ ngồi một bên thong dong nhìn Sở Phàm với ánh mắt đầy hứng thú. Hắn cười nói: “Sở Phàm, tao rút lại lời nói vừa rồi nhé. Vốn dĩ định chơi đùa từ từ với mày rồi cuối cùng mới gϊếŧ mày”.

“Nhưng sức lực của thằng ranh nhà mày cũng ghê gớm đấy. Để không rắc rối thì tao quyết định thẳng tay gϊếŧ mày luôn”.

“Dù sao sau khi mày chết thì kế hoạch của tao vẫn tiếp tục được. Nhà họ Trần chắc chắn sẽ hưng thịnh trở lại dưới sự quản lý của tao. Đến lúc đó tao sẽ đốt vàng mã cho mày để báo tin”.

Dứt lời Trần Văn Vũ liền cười phá lên.

Sở Phàm không để ý tới hắn mà vẫn chăm chú nhìn người phụ nữ kia.

Trước mắt người có thể khiến anh sợ chỉ có người phụ nữ này thôi. Trần Văn Vũ hay gì đó đều không quan trọng.

“Vừa nãy sao anh tránh được thế?”
Người phụ nữ đột nhiên nhìn chằm chằm Sở Phàm hỏi.

Cô ta rất tự tin với năng lực của mình, cũng chỉ cần liếc qua là nhìn thấu được bản lĩnh của Sở Phàm.

Theo lý mà nói Sở Phàm không thể tránh được đòn tấn công này nhưng anh lại tránh được. Điều này khiến cô ta rất tò mò.

Sở Phàm chau mày thầm nghĩ mình không thể nói là tránh theo bản năng được. Thế chẳng phải là vạch áo cho người xem lưng à?

Thế là anh cười lạnh lùng, gằn giọng nói: “Cái chiêu muỗi của cô mà tôi cũng không tránh được chắc?”

Lời nói vừa dứt thì Sở Phàm đã muốn tát bản thân một cái.

Diễn hơi quá đà rồi đấy!

Quả nhiên cô ta nghe thấy Sở Phàm nói thế thì khóe miệng chợt nở một nụ cười nói: “Thế để tôi xem xem anh tránh được bao nhiêu lần”.

Vừa dứt lời người phụ nữ đã biến mất khỏi chỗ đang đứng.
Sở Phàm dường như không cần thời gian để phản ứng, anh lộn vài vòng tránh những cú đá vào phía đầu của người phụ nữ này.

Nghe tiếng gió mạnh như vậy thì có thể thấy rằng nếu anh không tránh kịp thời thì e là đầu anh bây giờ nát bét như quả dưa hấu rồi.

Sau đó người phụ nữ tiếp tục tấn công không chừa đường lui, điên cuồng lao về phía Sở Phàm.

Sở Phàm cố hết sức phòng vệ trước sự tấn công của cô ta, thậm chí còn mấy lần không tránh kịp, bị cô ta đánh trúng, bị thương không hề nhẹ.

“Xem ra anh cũng chỉ có chút bản lĩnh thế thôi”.

Đấm Sở Phàm ngã xuống đất xong người phụ nữ kia lắc đầu nói với giọng bỡn cợt.

Tiếp theo cô ta đưa tay ra định tấn công nốt đòn cuối cùng, kết thúc trò chơi mèo vờn chuột này.

Sở Phàm cố gắng gượng dậy nhưng phát hiện mình không còn chút sức lực nào.
Anh cười trong đau khổ, nghĩ rằng hôm nay mình sẽ phải bỏ mạng ở đây.

Lại một bóng người nữa bay vụt qua rồi đến trước mặt anh trong chốc lát. Người đó ra đòn tấn công người phụ nữ khiến cô ta lùi về sau.

“Ai đó?”

Trần Văn Vũ vốn đang đợi Sở Phàm bị kết liễu nhưng đột nhiên lại có người khác xuất hiện phá vỡ kế hoạch của hắn.

Sở Phàm cũng thấy rất kỳ lạ, không biết là ai đã đến. Anh nghiêm mặt lại nhìn thì mới phát hiện ra người đó là Hạ Trúc.

“Sao chị lại tới đây?”

Sở Phàm kinh ngạc hét lớn.

Hạ Trúc không nói gì, chỉ nhìn anh đắc ý nhưng trong ánh mắt đó lại có ý giành công với anh.

Trần Văn Vũ đi đến thẳng bên người phụ nữ, sắc mặt trầm xuống nói: “Không cần sợ, chúng ta cùng đánh. Sở Phàm bây giờ trọng thương rồi nếu không nhân cơ hội này gϊếŧ nó thì lần sau còn rắc rối hơn!”
Thế nhưng người phụ nữ bên cạnh hắn lại lắc đầu, nói với giọng chắc nịnh không để cho ai xen vào: “Chúng ta về thôi!”

“Em nói gì cơ?”

Trần Văn Vũ mù mờ không hiểu gì.

Người phụ nữ chau mày lạnh lùng nói: “Em bảo là về thôi. Chuyện đã hứa với anh em nhất định sẽ làm được nhưng không phải bây giờ!”

Dứt lời, cô ta nhìn Hạ Trúc với ánh mắt sợ sệt rồi quay người rời đi ngay lập tức.

Trần Văn Vũ nhìn Sở Phàm và Hạ Trúc với vẻ không cam chịu rồi hừ một tiếng và theo sau người phụ nữ kia.

Không có người phụ nữ đó ở đây thì hắn còn chả đánh nổi Sở Phàm chứ đừng nói đến một người khiến người phụ nữ đó sợ sệt như Hạ Trúc. Hắn không muốn phải bỏ mạng sớm ở đây đâu.

Đợi khi hai người hoàn toàn rời khỏi đó Sở Phàm mới thở phào nhẹ nhõm. Anh chọn một tư thế thoải mái rồi ngồi bệt xuống đất.
“Suýt thì chết!”

Anh thở dài một hơi, cười khổ nói.

“Không đâu, mấy hôm nay tôi luôn ngầm bảo vệ cậu. Không ai làm cậu bị thương được đâu”, Hạ Trúc nhìn Sở Phàm nghiêm túc nói.

Sở Phàm lắc đầu nói: “Tôi không thể trốn sau chị mãi được. Người thực sự có thể bảo vệ tôi chỉ có bản thân tôi mà thôi. Thực lực của tôi vẫn yếu, vẫn phải cố gắng tiếp.

Hạ Trúc nghe thấy thế thì không kiềm được sự ngạc nhiên.

Cô ấy vốn định bảo rằng Sở Phàm là người tiến bộ nhanh nhất trong số những người học võ mà cô ấy quen.

Nhưng vì sợ Sở Phàm sẽ tự kiêu nên cô ấy không nói nữa.

“Được rồi, để tôi nghe xem rốt cuộc đoạn ghi âm này về cái gì nào. Đây là thứ hại tôi suýt chết đó”, Sở Phàm lôi chiếc bút ghi âm từ trong túi ra cười nói.

Sau đó anh ấn nút mở.
Hai giọng nói từ trong đó phát ra.

Đây là một đoạn hội thoại dài mười phút, đại khái là đang bàn bạc về chuyện bí mật bán hàng cấm.

Một người trong đó chắc là kẻ cầm đầu của đường dây này còn giọng nói còn lại Sở Phàm thấy rất quen. Chính là chủ tịch đương nhiệm của tập đoàn Cùng Kỳ.