Chàng Rể Phi Thường

Chương 316: Dạo phố



Sở Phàm nhìn thấy cảnh này từ đằng xa thì không khỏi đổ mồ hôi hột thay cho những người này.

Phải biết là Văn Thủy Nhu cách ly với thế giới bên ngoài bao nhiêu năm rồi. Cô ta không hiểu xã hội do luật pháp quản lý là thế nào đâu.

Mấy người đàn ông này vây quanh cô ta như thế, ánh mắt thì thô bỉ lại còn nói mấy câu tuy không hiểu nhưng rõ ràng là rất mất dạy. Một khi làm cô ta tức lên thì cô ta sẽ gϊếŧ người đấy.

“Ấy ấy ấy, mấy người tránh ra nào, tránh ra hết đi nào!”

Sở Phàm vội vàng lên trước đưa tay đẩy đám người ra và nói: “Đừng chặn đường bạn gái tôi. Các người làm cái gì thế?”

Để cứu lấy mạng sống của cái đám vô học này thì Sở Phàm đành phải hi sinh mình giả làm bạn trai của Văn Thủy Nhu vậy.

Thế nhưng cái đám vô học này lại chẳng tỉnh ngộ gì cả.
Sauterborg nắm lấy cổ áo của Sở Phàm, hung hãn nói: “Ranh con, muốn chĩa mũi vào việc của bố mày à? Mày mà cũng xứng làm bạn trai của người đẹp đây á, về mà soi lại gương đi!”

Nói đoạn hắn đẩy mạnh Sở Phàm ra.

“Mẹ kiếp, anh bảo tôi về soi lại gương đi đấy à? Thế sao anh không xem lại cái bản mặt của mình đi? Cống rãnh mà đòi sóng sánh với đại dương à? Bộ dạng như vậy thì có gì để đi tán gái? Anh nghĩ mình thì xứng chắc?”

Nếu nói về khoản cãi nhau thì Sở Phàm cũng chẳng phải vừa, mở mồm ra là đã nhắm thẳng vào nhược điểm của Sauterborg.

Sauterborg mặt đỏ bừng bừng, nắm tay vào định dạy cho Sở Phàm một bài học. Sở Phàm gẩy nhẹ ngón tay, một luồng khí vô hình rơi xuống chân của một tên béo ở bên cạnh.

Tên béo đang híp mắt cười xem kịp hay, tiện thể ngư ông đắc lợi thì đột nhiên đầu gối mềm nhũn và cả người đổ xuống.
Nắm đấm của Sauterborg vừa vặn đập vào mặt hắn ta.

“Ái ui, mẹ kiếp mày dám đánh tao à?”

Tên béo trừng mắt, hét lên với Sauterborg.

Tên kia tính tình cũng nóng nảy không kém, chỉ vào mặt tên béo bảo hắn ăn vạ. Thế là bọn chúng mâu thuẫn với nhau và lao vào đánh lộn.

Sở Phàm gẩy nhẹ cả mười ngón tay, mấy luồng khí liền được phát ra khiến cả đám đang vây quanh Văn Thủy Nhu cũng tự dưng bị lôi vào trận chiến này. Còn anh nhân cơ hội đó cầm cổ tay ngọc ngà của Văn Thủy Nhu kéo cô chạy ra khỏi khách sạn.

“Phù, cuối cùng cũng đá được bọn đấy đi!”

Sở Phàm lau mồ hôi trên trán, cười nói.

Anh vừa quay đầu lại thì phát hiện ra Văn Thủy Nhu đang nhìn chằm chằm vào anh: “Mặt tôi có gì sao?”

Sở Phàm ngây người chỉ mặt mình rồi hỏi.

Văn Thủy Nhu mặt hơi ửng đỏ, rời mắt đi chỗ khác rồi nhẹ nhàng nói: “Không, vừa rồi cảm ơn anh”.
Cô ta cảm ơn là vì Sở Phàm đã giúp cô ta giải vây. Dù sao thì người bên cạnh không thể phát hiện được mấy kỹ xảo anh thực hiện nhưng cô ta là người học võ nên đương nhiên sẽ nhìn thấy rất rõ.

Sở Phàm cười khì khì, vò đầu nói: “Chuyện nên làm cả mà. Cô là sư muội của tôi. Tôi đã đồng ý với sư phụ cô là chăm sóc cô thật tốt rồi. Đi thôi, chúng ta đi dạo phố rồi mai tới nhà họ Phương xem sao”.

Văn Thủy Nhu nhẹ nhàng gật đầu đồng ý với ánh mắt vô cùng dịu dàng.

Sở Phàm không hề nhận ra Văn Thủy Nhu khi đối diện với anh đã không còn lạnh lùng và xa cách như ban đầu nữa.

Hai người gọi một chiếc xe đi tới con phố mua sắm ở trung tâm thành phố. Tuy gọi là phố mua sắm nhưng không phải chỉ có một con phố mà là nhiều con phố giao nhau tạo thành một khu mua sắm.
Ngoài thiên đường mua sắm ra thì ở đây từ đồ ăn vặt rồi phương tiện giải trí,… thứ gì cũng có.

Sở Phàm nghĩ đến việc Văn Thủy Nhu rất ít khi ra ngoài nên định dựa theo lịch trình bình thường đưa cô ta đi hết mọi nơi.

Anh tìm một quán ăn vặt có tiếng ở thành phố Vân Hải trước, chuẩn bị đưa cô gái này đi thưởng thức đồ ăn vặt nổi tiếng của thành phố Vân Hải.

Quán ăn vặt này rất nổi tiếng ở thành phố Vân Hải, hơn nữa giá cả còn phải chăng.

Khi Sở Phàm vẫn còn là con rể nhà họ Trần thì anh thường tới đây cùng với lũ bạn mắc dịch cùng phòng.

Nói mới nhớ thời gian này bận xử lý trăm công nghìn việc ở công ty nên đã rất lâu không liên lạc với mấy anh em đó nữa. Không biết giờ họ sống ra sao.

“Ông Đổng, bà Đổng, cháu tới rồi đây!”

Sở Phàm đi tới trước cửa tiệm, gọi lớn với vẻ thân thiết.
Đôi vợ chồng già đang bận bịu bên trọng vừa nghe thấy tiếng gọi thì lập tức ngẩng đầu lên. Khi nhìn thấy người tới là Sở Phàm, họ không kiềm được sự vui vẻ và mừng rỡ.

“Tiểu Sở, cháu đưa bạn gái tới ăn à!?”

Chủ tiệm là một bác trai đầu đã bạc nhưng trông vẫn còn rất nhanh nhẹn. Bác gái đứng bên cạnh cũng ngẩng đầu lên nhìn Sở Phàm cười sởi lởi chào hỏi.

Sở Phàm cười ngượng, vốn định bảo không phải bạn gái đâu nhưng lại nghĩ giải thích cũng rắc rối quá nên cười cho qua.

“Ông ơi cho cháu hai suất đậu phụ thối cỡ lớn nhé với cả bốn suất cơm trộn mỡ heo nữa ạ!”

Sở Phàm chọn một vị trí ngồi trong góc rồi lên tiếng gọi món.

Đây là những món mà anh hay gọi. Hồi ấy anh cố gắng làm thêm, số tiền tiết kiệm được đều để đi lấy lòng Trần Mộng Vũ nên anh chẳng có cơ hội được đi ăn thứ gì ngon, thường hay đến quán ăn nhỏ này để lấp đầy cái bụng.
Lâu dần tự nhiên lại quen với chủ tiệm của những quán ăn này.

“Được rồi, có ngay nhé!”

Bác trai “ừ” một tiếng rồi bắt đầu nấu.

Sở Phàm vỗ đầu một cái rồi vội vàng nói với Văn Thủy Nhu: “Ôi trời ơi não tôi. Quên mất không hỏi cô muốn ăn gì, nhỡ cô ăn không quen thì phải làm sao?”

Văn Thủy Nhu mím nhẹ môi, cười mỉm rồi nói: “Không sao, tôi có thể thử mà. Lúc trước ở đó chỉ có thể ăn đồ ăn mà sư phụ chọn bởi vì chúng tôi làm nghề y. Nếu người làm nghề y không làm chủ được cái miệng của mình thì sao có thể đi khuyên người khác?”

Nghe đến đây Sở Phàm bất giác thấy đồng cảm với Văn Thủy Nhu và những người anh em khác.

Nhưng hoàn cảnh của mỗi người không giống nhau. Tuy là Văn Thủy Nhu và sư môn của cô ta không thể tận hưởng lối sống nhanh chóng tiện lợi của bên ngoài nhưng họ lại có thể sống ở một nơi trong lành xanh mát mà người bình thường ước cũng không được.
Khung cảnh như ở chốn thần tiên đó trong xã hội ngày nay khó mà tìm được.

Nếu có thể thì đợi tới khi anh về già chắc sẽ đưa Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết tới đó hưởng tuổi già.

Nghĩ đến đây Sở Phàm không giấu được nụ cười.

Văn Thủy Nhu nhìn chằm chằm Sở Phàm một lúc, đang định hỏi anh cười cái gì thế thì có mấy tên côn đồ nhuộm đầu vàng đầu trắng từ ngoài bước vào.

Bọn họ mặc quần bò, trên mũi còn đeo khuyên. Đứa nào đứa nấy hung hăng hống hách, trên mặt viết rõ mấy chữ “bố mày là côn đồ đây”.

Những người khách xung quanh thấy họ thì lập tức bỏ lại tiền rồi rời khỏi tiệm.

Ông Đổng và bà Đổng cũng trở nên hoảng loạn, khom lưng xuống rồi thấp thỏm không yên đứng đó.

“Lão già, không phải lần trước tôi đã nói rất rõ rồi à? Không nộp tiền bảo vệ thì đừng có mà mở tiệm ở đây. Ông có bị điếc đâu, xem ra là không coi lời của chúng tôi ra gì đúng không?”
Tên côn đồ cầm đầu lấy đũa gắp một miếng ức gà vừa ăn vừa chau mày nói.

Ông Đổng cười khan, đang định lên tiếng thì bị tên côn đồ đánh thẳng vào mặt ngã lăn xuống đất.