Ông Quách hét lên một tiếng, nắm bàn tay lại vận chuyển nội lực rồi lao lên tóm lấy tay Sở Phàm.
Kể cả thực lực của Sở Phàm có mạnh đến đâu, cùng lắm cũng chỉ là võ công đánh đấm lợi hại chút, còn hạn chế lớn nhất của cậu ta chính là nội lực chưa đủ mạnh.
Dù sao những thứ như nội lực cần tích lũy từng chút một, vừa rồi đọ nắm đấm Sở Phàm có thể chiếm ưu thế, nhưng nếu đọ nội lực, cậu ta chắc chắn không phải là đối thủ của ông.
Ông Quách nghĩ thầm trong bụng, nội lực hội tụ trong tay ông ta lại được tăng lên!
Cuối cùng, hai bàn tay của hai người đập vào nhau, cảnh tượng Sở Phàm bị một chiêu của ông ta làm gãy tay đã không xuất hiện như những gì ông ta nghĩ, mà ngược lại cổ tay và ngón tay của ông ta lại cảm thấy vô cùng đau đớn. Rắc!
Một âm thanh giòn tan vang lên khiến người ta cảm thấy tê dại.
Chỉ thấy bàn tay của ông Quách đang bị vẹo sang một phía, các khớp xương đốt ngót tay ông ta bị gãy từng đốt một, chỗ bị gãy còn lòi ra xương trắng.
“Ông Quách!!”
Hai người thanh niên trẻ hét lên, nhanh chóng lao về phía Sở Phàm.
Nhưng đến ông Quách còn không phải là đối thủ của Sở Phàm thì hai người họ làm được gì.
Chỉ sau vài chiêu, hai người đó đã bị Sở Phàm đấm cho gã gục xuống đất, gãy mấy cái xương sườn.
“Mày, rốt cuộc mày là ai?”
Ông Quách đỡ cổ tay của mình, ánh mắt khủng hoảng nhìn về phía Sở Phàm mà hỏi.
Sở Phàm nhún vai, nhếch miệng đáp: “Chẳng phải ông đã biết tôi từ trước rồi à? Tôi tên Sở Phàm, là kẻ thù của Phùng Khang Hoa, đơn giản vậy thôi!”
Dứt lời, ánh mắt Sở Phàm chuyển qua hướng Phùng Khang Hoa đang nằm im một góc sợ hãi mà không dám nhúc nhích. “Chủ tịch Phùng, nếu đây chính là chiêu cuối cùng của ông, thì cũng chỉ có vậy thôi”, Sở Phàm đến trước mặt Phùng Khang Hoa nói với giọng khinh bỉ.
“Sở...... Sở Phàm, mày không được gϊếŧ tao, tao là người nhà họ Phùng, nếu mày gϊếŧ tao cả nhà họ Phùng sẽ không tha cho mày đâu!”, sắc mặt Phùng Khang Hoa tái nhợt, ông ta to giọng hét lên.
Sở Phàm nhếch miệng: “Yên tâm đi, tôi sẽ không gϊếŧ ông, với loại người như ông cứ giao cho cảnh sát là kết cục tốt nhất, tôi cũng chẳng muốn xen vào chuyện này nữa”.
Đúng lúc đó, Phương Chiến Thiên đem theo một đám người từ bên ngoài xông vào.
Sở Phàm liếc nhìn thấy ngoài đám vệ sĩ tinh nhuệ của nhà họ Phương ra, còn lại đa phần đều là người của cục cảnh sát, anh còn nhìn thấy Hứa Vạn Sơn trong đám người đó, xem ra anh chàng này nghe ngóng tin tức nhanh thật, biết Phùng Khang Hoa lần này chết chắc nên không còn muốn sống những tháng ngày ẩn nấp nữa. “Sở Phàm, anh làm tốt lắm!”
Phương Chiến Thiên đi lên phía trước, vỗ vào vai Sở Phàm mà nói.
Sở Phàm xua tay ra hiệu đều là chuyện nhỏ thôi, chẳng có gì đáng để khen cả, hai người nhìn nhau cười, và đều không nhắc gì đến chuyện Sở Phàm vì sơ suất mà bị hôn mê.
Lúc sau, Hứa Vạn Sơn cũng đến trước mặt Sở Phàm, ánh mắt nghiêm nghị hành lễ với anh, tất cả những lời cảm ơn từ đáy lòng đều được cái hành lễ này thể hiện ra hết.
“Giờ chúng ta coi như đã hòa rồi nhé”.
Sở Phàm nháy mắt với Hứa Vạn Sơn, trong giọng nói cũng có phần thoải mái nhẹ nhõm hơn nhiều.
Mặt khác, Phùng Khang Hoa bị hai viên cảnh sát áp giải đi, Sở Phàm và đám người Phương Chiến Thiên đi thang máy rời khỏi tầng ngầm của tập đoàn Cùng Kỳ.
“Cậu Sở, đây là đồ của cậu đúng không, vừa rồi trong lúc lục soát chúng tôi đã tìm thấy nó”. Lúc này, một viên cảnh sát đến đưa cho Sở Phàm một chiếc túi.
Sở Phàm mở ra xem, thấy bên trong đúng là có điện thoại của anh và máy liên lạc, anh cầm điện thoại ra, rồi đưa máy liên lạc cho Phương Chiến Thiên đứng bên cạnh anh.
Giờ đây nhiệm vụ đã kết thúc, những thứ này đã không cần phải dùng đến nữa rồi.
Mở điện thoại ra, Sở Phàm thấy một tin nhắn của Hạ Trúc, nhìn thời gian gửi là một tiếng trước, chắc là lúc chị ấy vừa mới đi khỏi.
Nội dung tin nhắn rất đơn giản: “Cậu chủ, con người Phùng Khang Hoa khá là nham hiểm, cậu nhớ phải cẩn thận, đừng có sơ suất, với lại chiếc lò luyện đơn mini ở khu triển lãm ấy, nếu tiện thì cậu đem nó đi đi, thứ đó sau này chắc chắn sẽ đem lại bất ngờ cho cậu đấy, tôi sắp lên máy bay tới nước Đông Hiến rồi, lần này cảm ơn cậu đã giúp tôi, nếu có cơ hội tôi sẽ trở về cảm ơn cậu sau!” “Chiếc lò luyện đơn mini, cái đó thì có tác dụng gì nhỉ?”
Xem tin nhắn xong Sở Phàm nhếch miệng cười và cũng không để ý gì nữa.
Đã là lời dặn dò của Hạ Trúc thì trong lòng Sở Phàm dù có không muốn đi chăng nữa nhưng anh vẫn đi tới khu triển lãm ở tầng hai tìm chiếc lò luyện đơn mini bé bằng bàn tay.
“Đây chẳng phải chỉ là đồ mỹ nghệ thôi à?”
Sở Phàm nhếch miệng cười, nói một cách đầy chê bai rồi đem đi.
Anh cho rằng thứ đồ này không chỉ là một đồ thủ công mỹ nghệ đơn được làm bằng vật liệu đơn giản, hình dáng của nó cũng quê một cục nữa cơ, tạo ra nó mà chẳng biết điểm thêm vào cho nó một vài yếu tố hiện đại, đúng là quá thể lạc hậu.
Ít nhất thì cũng nên in tấm hình của Thái Từ Khôn lên bề mặt nữa, nếu không làm sao mấy em gái thích được? Đút chiếc lò luyện đơn mini vào trong túi, Sở Phàm liền rời hỏi cao ốc Cùng Kỳ.
Đứng ngoài cao ốc, Sở Phàm nhìn thấy bác Đinh đứng ở đó với sắc mặt lo lắng, và cả bộ dạng sốt ruột của Minh Khê nữa.
“Bác Đinh, Minh Khê, sao hai người lại đến đây thế?”
Sở Phàm đi nhanh về phía trước, vừa cười vừa nói.
“Cậu chủ, thấy cậu không sao là tốt quá rồi!”, Bác Đinh thấy bộ dạng khỏe mạnh của Sở Phàm, trong lòng bõng nhiên thở phào nhẹ nhõm, tinh thần thoải mái hơn hẳn.
Sau khi Sở Phàm bắt đầu tham gia vào nhiệm vụ lần này, bác Đinh thực sự không thể yên tâm nổi, nên đưa đã Minh Khê đến nhà họ Phương, cùng Phương tướng quân theo dõi tiến triển của nhiệm vụ.
Phương tướng quân cũng không phải là người cứng nhắc, biết bác Đinh và Minh Khê là quản gia và trợ lý của Sở Phàm thì đều mời hai người họ ở lại, kết quả khi biết tin bị mất liên lạc với Sở Phàm, bác Đinh và Minh Khê đều hốt hoảng. May mà Phùng Khang Hoa chủ quan, tự cho rằng đã kiểm soát được Sở Phàm và muốn lợi dụng anh để kiếm tiền cho ông ta.
Nếu lòng dạ Phùng Khang Hoa độc ác mà gϊếŧ chết anh đúng lúc anh đang hôn mê thì Sở Phàm có lẽ đã đi đời nhà ma rồi.
Cho nên khoảnh khắc biết được nhiệm vụ đã hoàn thành một cách xuất sắc, bác Đinh và Minh Khê không kìm được mà lái xe tới đây luôn, sau khi nhìn thấy Sở Phàm thực sự không bị sao cả, hai người họ mới hoàn toàn cảm thấy yên tâm.
“Cậu chủ, mong cậu hãy đồng ý với lão già này, sau này không được mạo hiểm như vậy nữa, lần này và lần Sở Vân tạo phản không giống nhau, lần trước tuy tình hình nguy hiểm, nhưng tôi có thể chuẩn bị trước, không cần lo lắng sự việc sẽ mất kiểm soát, nhưng lần này, tôi thực sự không thể chuẩn bị gì cả, nhỡ may cậu có làm sao thì tôi biết ăn nói thế nào với ông chủ đây!” Bác Đinh nắm chặt lấy tay Sở Phàm, giọng nói vẫn còn vẻ hơi hốt hoảng.
Sở Phàm gãi đầu ngượng ngùng nói: “Bác Đinh, bác không cần phải lo lắng vậy đâu, lần này là do cháu hơi sơ suất, lần sau cháu chắc chắn sẽ cẩn thận hơn, tuyệt đối không thể để mọi người lo lắng cho cháu nữa!”
Nghe thấy vậy, bác Đinh chỉ còn cách thở dài.
Ông quá hiểu tính cách của Sở Phàm, biết rằng một khi Sở Phàm đã quyết định chuyện gì thì sẽ không dễ dàng thay đổi.
“Được rồi, chúng ta về thôi, chuyện ở đây cứ giao cho cục cảnh sát xử lý, chờ bọn họ xử lý xong chúng ta sẽ cho người đi tiếp quản tập đoàn Cùng Kỳ”, Sở Phàm nhìn sang Minh Khê rồi cười nói.