Kiều Tuyết chỉ thấy đầu óc mình tê liệt, không phải là cô khó chịu khi thấy Sở Phàm thân mật cùng Trần Mộng Dao, mà là vì cô không ngờ hai người sẽ làm chuyện đó vào lúc này, đến lúc quan trọng thì lại bị cô phá vỡ.
Trần Mộng Dao nghe thấy giọng Kiều Tuyết, như bừng tỉnh khỏi cơn mơ, hét lên một tiếng rồi đứng ra khỏi cái ôm của Sở Phàm chạy một mạch ra ngoài.
Nhìn thấy dáng vẻ hoảng hốt lo sợ của cô gái nhỏ, Sở Phàm cười bất đắc dĩ, anh lắc đầu rồi nói với Kiều Tuyết: “Chị Tuyết, chị vội vàng quá đấy, không cần phải lo, rồi sẽ có cơ hội mà”.
“Cậu có ý gì hả?!”
Kiều Tuyết trừng mắt, véo tay Sở Phàm rồi gắt giọng: “Ý cậu là tôi ghen ghét hai người thân thiết với nhau nên cố tình phá rối à?”
“Tôi không có ý này mà, chị đừng hiểu lầm”. Sở Phàm cười lớn, vội vàng phủ nhận. Mặc dù anh thật sự có suy nghĩ đó nhưng nếu nói ra thì mới là ngu ngốc đấy.
“Đúng rồi, chị Tuyết, là ai tới tìm tôi vậy?”
Sở Phàm chỉnh lại quần áo rồi đứng dậy hỏi.
Kiều Tuyết hơi nhếch miệng, lộ ra nụ cười bí hiểm: “Là một cô gái vô cùng xinh đẹp, Sở Phàm, cậu có vụиɠ ŧяộʍ sau lưng tôi và Dao Dao không thế, nếu cậu mà dám làm vậy thì đừng trách chúng tôi ác nhé!”
Nói xong, Kiều Tuyết giơ nắm đấm với Sở Phàm, rõ ràng là đang cảnh cáo.
Sở Phàm vội vàng giơ lên ba ngón tay thề thốt bản thân sẽ không làm gì linh tinh, sau đó liền chạy ra ngoài xem ai tới tìm anh mà vội vã vậy.
Lúc lướt qua người Kiều Tuyết, anh còn lẩm bẩm hai người trong nhà còn chưa được xơ múi nào, hơi đâu mà ra ngoài ăn vụng.
Đi ra ngoài biệt thự, Sở Phàm bất ngờ thấy Phương Duyên – em gái của Phương Chiến Thiên. “Cô Phương, sao cô lại tới đây?”, Sở Phàm kinh ngạc hỏi.
Phương Duyên thấy Sở Phàm thì rất vui, nhưng khi nghe thấy cách xưng hô của anh thì khuôn mặt tối sầm đi mấy phần.
“Sở Phàm, anh cứ gọi tôi là Phương Duyên đi, không cần phải cô Phương này nọ đâu, nghe xa cách quá”, Phương Duyên khẽ cúi đầu, giọng nói hơi ngại ngừng.
Nụ hôn đầu của cô ấy cũng đã trao cho người đàn ông này rồi, thế mà giờ anh lại dùng cái xưng hô xa lạ đó để gọi cô, thật là quá đáng.
Nhưng cô ấy không biết đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi, thậm chí Sở Phàm còn phải diễn vai bị động, nên không hề mang tâm lý phải chịu trách nhiệm.
“Ừm, vậy Phương Duyên, cô tới tìm tôi có chuyện gì thế?”, Sở Phàm hỏi.
Phương Duyên do dự một lúc rồi nói nhỏ: “Là thế này, lần trước tôi nói anh là bạn trai của tôi, nhưng gia đình tôi không tin lắm, nên vẫn bắt tôi đi xem mắt. Giờ tôi muốn nhờ anh giúp tôi, hẹn hò với tôi một hôm được không?” “Hẹn hò?”
Sở Phàm không nhịn được mà nói hơi to: “Tôi thấy không thích hợp đâu, tôi đã có bạn gái rồi. Người cô vừa gặp là một, một người nữa còn đang ở trong phòng. Tôi mà đi hẹn hò với cô thì không được hay cho lắm đâu.”
Ai ngờ sau khi nghe được Sở Phàm nói vậy, Phương Duyên không những không cho rằng anh là một tên tồi mà còn thở phào nhẹ nhõm.
“Vậy thì càng tốt, dù sao anh cũng đã có hai người bạn gái rồi, có thêm một người nữa cũng đâu có sao, vả lại, có phải tôi muốn làm bạn gái của anh đâu, anh chỉ cần diễn với tôi, chụp vài bức ảnh để tôi đăng lên tường nhà tôi là được mà”.
Phương Duyên vui mừng nói.
“Cái tư duy kỳ quái gì đây hả trời?”, Sở Phàm ngẩn ra, nhìn Phương Duyên với một ánh mắt kỳ quái.
Người khác đều mong đàn ông có thể một lòng một dạ yêu mình, kiểu đàn ông có hai người bạn gái cùng một lúc như Sở Phàm rõ ràng là loại tồi tệ, phụ nữ bình thường thấy vậy chạy còn không kịp, sao Phương Duyên lại còn muốn tự chui đầu vào lưới chứ? “Ôi dào, anh đồng ý đi xem nào, đã giúp thì phải giúp cho trót chứ, lần trước chúng ta đã như vậy rồi, chẳng lẽ anh nhẫn tâm nhìn tôi đi xem mắt nữa, rồi cuối cùng phải lấy một người mình không yêu hay sao?”
Phương Duyên thấy Sở Phàm do dự, liền lôi tuyệt chiêu nũng nịu mà con gái hay dùng ra.
Sở Phàm đau đầu, anh có thể vững tâm mà đối diện với sự nham hiểm của Phùng Khang Hoa, có thể bày mưu nghĩ kế để đối phó với sự máu lạnh vô tình của Sở Vân.
Nhưng anh thật sự bế tắc khi đối diệu với sự làm nũng của con gái.
Anh chỉ đành bất lực đồng ý, nhưng tiền đề là phải nói cho Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết biết, nếu không anh sẽ không dám tự ý ra ngoài hẹn hò với cô gái khác đâu.
“Đơn giản, chuyện này cứ giao cho tôi”.
Phương Duyên cười khúc khích, không quam tâm sự ngăn cản của Sở Phàm, đi thẳng vào trong biệt thự. “Đậu má, xong đời rồi!”
Sắc mặt Sở Phàm trắng bệch, anh nghĩ nhà anh sắp cháy đến nơi rồi.
Vào lúc anh đang đi vòng vòng tại chỗ, suy nghĩ nên xem giải thích mọi chuyện thế nào thì lại thấy Phương Duyên kéo tay Trần Mộng Dao cùng Kiều Tuyết từ trong biệt thự đi ra.
“Mọi người…”
Sở Phàm kinh ngạc, là sao, bình thường thì ba người không thể thân thiết như vậy mới phải chứ!
Lúc này, ba cô gái đi đến trước mặt Sở Phàm, Kiều Tuyết nói: “Sở Phàm, sao cậu lại hẹp hòi vậy chứ, chỉ là phối hợp diễn với Tiểu Duyên mà thôi, cô ấy cũng đâu có ăn thịt cậu, cậu còn do dự cái gì?”
“Đúng đó anh, mà chị Tiểu Duyên còn xinh đẹp như vậy, đàn ông bình thường muốn nắm tay chị ấy còn không được, đúng là hời cho đồ dê xồm như anh quá đấy!”
Trần Mộng Dao nghĩ tới chuyện Sở Phàm ở trong phòng đột nhiên hôn mình, khuôn mặt cô lại hơi hồng lên, xinh đẹp không tả nổi. Nhưng cô nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc rồi nói tiếp: “Mà bọn anh Lí Dục cũng đã hẹn anh đến trường bàn chuyện biểu diễn rồi còn gì? Anh có thể đưa chị Tiểu Duyên theo, làm một lúc hai việc luôn”.
“Sở Phàm, giờ anh còn từ chối tôi nữa không?”
Thấy vẻ mặt cứng đờ của Sở Phàm, Phương Duyên đắc ý cười, tiến lên nói.
“Vậy thì được, Dao Dao và chị Tuyết đều đồng ý thì tôi cũng không có ý kiến gì cả”, Sở Phàm nhún vai, giọng nói bình thản.
Sau đó, anh vào gara lái một con xe Volkswagen phiên bản giới hạn ra, đưa Phương Duyên đến trường.
Mặc dù trời đã tối dần, nhưng cũng là lúc mà các cặp đôi hẹn hò, cộng thêm việc Sở Phàm nói sẽ đưa cô đến trường đại học của mình, Phương Duyên vui mừng khôn xiết.
Đi được nửa đường, Sở Phàm gọi cho đám Lí Dục. Bọn họ trước tiên mắng cho Sở Phàm một trận, nói anh là đồ trọng sắc khinh bạn, quên hết đám anh em tốt là bọn họ. Sở Phàm vừa cười xòa vừa chốt điểm hẹn ở trường, rồi tắt máy.
Hai mươi phút sau, Sở Phàm và Phương Duyên đã đến trường. Vì sắp đến lễ tốt nghiệp nên sinh viên năm bốn của cả trường đều quay về, chuẩn bị tham gia lễ tốt nghiệp, thế nên nhà để xe của trường hơi quá tải.
Sở Phàm phải lượn mấy vòng mới tìm được một chỗ đỗ xe.
Ai ngờ, khi anh vừa mới căn xong phương hướng, lùi xe được một nửa thì có một con Mercedes-Benz đột nhiên xông đến từ hướng khác, đâm thẳng vào đít xe của anh, lúc này chuông báo động liền vang lên!