Chàng Rể Phi Thường

Chương 350: Thế giới riêng của hai người



“Sở Phàm, chuyện này quả thực là tôi không đúng, tôi hứa sau này sẽ không chém gió nữa, nhưng lần này cậu phải giúp tôi giải quyết chuyện này đã!”

Lí Dục thấy sắc mặt khó xử của Sở Phàm, đột nhiên lo lắng vội vàng nói luôn.

Sở Phàm đương nhiên là không nỡ lòng nào nhìn bạn thân của mình bị hớ chuyện này được, anh nghĩ một lúc rồi lấy điện thoại ra tìm số của Thẩm Lăng Khê.

“Để tớ gọi điện thử xem sao”, Sở Phàm nói.

Tuy anh là cậu chủ của cao ốc Thiên Môn, nhưng Thẩm Lăng Khê lại không phải là cấp dưới trực tiếp của anh.

Nếu miễn cưỡng điều phối bọn họ cũng được, nhưng anh không phải là người thích đi ép buộc người khác, nếu bọn Thẩm Lăng Khê không muốn đi về đường xa như vậy thì anh cũng sẽ không ép.

Ở bên này trời vừa mới tối thì phía Thẩm Lăng Khê chắc là trời vừa sáng, cũng không biết các cô ấy ngủ dậy chưa, dù sao con gái vẫn hay thích ngủ nhiều cho đẹp da mà.
Kết quả không ngờ là vừa bấm điện thoại gọi đi thì đầu dây bên kia đã bắt máy luôn.

“Cậu chủ à?”

Phía đầu dây bên kia là giọng nói trong trẻo nhưng có vẻ thắc mắc của Thẩm Lăng Khê.

Cô ấy vô cùng ngạc nhiên vì Sở Phàm lại gọi điện cho cô.

Phải biết là sau buổi biểu diễn lần trước, thì đến giờ hai người họ vẫn chưa gặp lại.

Nhưng nghĩ đến cảnh Sở Phàm vì cứu cô mà bất chấp nguy hiểm, Thẩm Lăng Khê lại có cảm giác hồi hộp tim đập nhanh hơn.

Hôm nay Sở Phàm lại đột nhiên liên lạc với cô, khiến cô không khỏi ngạc nhiên.

“Ha ha, cô đã biết thân phận của tôi rồi à?”

Sở Phàm cười lớn, cũng có chút ngạc nhiên nên hỏi.

“Ừm, sau lần trước Thất Nguyệt và Khả Khả cũng kể cho tôi chuyện anh là cậu chủ cao ốc Thiên Môn và chuyện anh đã mạo hiểm cứu tôi nữa, thật sự rất cảm ơn anh, lúc đó anh đi vội quá nên tôi còn chưa kịp nói lời cảm ơn, may mà giờ cũng có cơ hội rồi”.
Giọng nói của Thẩm Lăng Khê mang đầy vẻ cảm kích.

Sở Phàm vội vàng ngăn cô lại, anh cười nói: “Chỉ là giúp được thì giúp thôi, cô đừng nghĩ nhiều làm gì”.

“À phải rồi, giờ cô đang ở đâu thế, công việc có bận lắm không?”

Sở Phàm vốn dĩ muốn nói chuyện phiếm thêm vài câu nữa, nhưng lại thấy Lí Dục không ngừng nháy mắt ra hiệu cho anh, anh đành phải hỏi thẳng.

Thẩm Lăng Khê hơi ngớ người, cô nói: “Giờ tôi đang ở trường quay, lát nữa phải quay quảng cáo, mà anh tìm tôi có chuyện gì vậy?”

“Thực ra là thế này......”

Sở Phàm đắn đo một lúc cuối cùng anh đành cắn răng nói hết ra cho Thẩm Lăng Khê nghe.

Ban đầu anh tưởng Thẩm Lăng Khê sẽ từ chối, vì dù sao cô giờ đã là ngôi sao nổi tiếng thế giới rồi, sao có thể chỉ vì một buổi lễ tốt nghiệp cỏn con mà bay từ nước ngoài hơn chục tiếng để về được.
Ai ngờ Sở Phàm vừa nói hết xong, trong điện thoại truyền ra một tiếng cười hì hì một cách rất tự nhiên.

“Thì ra là muốn tôi lên biểu diễn tiết mục à, thật không ngờ đường đường là một cậu chủ cao ốc Thiên Môn lại bị làm khó chỉ vì tiết mục trong buổi lễ tốt nghiệp bé tí này, lại còn phải nhờ tôi giúp đỡ nữa”, Thẩm Lăng Khê nói với giọng trêu đùa.

Cô dám dùng cách nói chuyện ấy với Sở Phàm không phải vì cô không biết tôn trọng cấp trên, mà trước biết khi Sở Phàm là cấp trên của cô, thì hai người cũng đã khá là thân thiết rồi.

Cô thực sự không thể nào đặt Sở Phàm lên một vị trí cao mà gọi được, như vậy sẽ không tự nhiên.

May mà Sở Phàm cũng không hề để ý những chuyện này, anh chỉ cười khổ nói: “Đúng đấy, chuyện là như vậy, cho nên tôi mới hỏi xem dạo này cô có rảnh không thì về nước một chuyến giúp tôi?”
“Đương nhiên là được rồi, giờ tôi sẽ bảo trợ lý đặt vé cho tôi luôn”, Thẩm Lăng Khê nói một cách không hề do dự.

Nghe thấy vậy, Sở Phàm thở phào, nếu Thẩm Lăng Khê mà có ở đây chắc anh vui đến mức ôm chặt lấy cô gái ấy mà tặng cô ấy một cái moaaaa rồi.

“Chỉ là tôi đi về đường xa như vậy có thể sẽ bị lỡ một vài công việc, sợ đến lúc đó sếp sẽ trách tôi, nên anh phải nói giúp tôi vài câu đấy”, lúc này, giọng nói tinh nghịch của Thẩm Lăng Khê lại vang lên.

Sở Phàm vỗ ngực nói với giọng bảo đảm: “Yên tâm, nếu Lục Bình dám làm khó cô thì tôi sẽ xử anh ta ngay!”

Nghe thấy vậy Thẩm Lăng Khê bỗng nhiên cười phá lên.

Lí Dục ở bên cạnh thấy Sở Phàm nói chuyện với Thẩm Lăng Khê rất hăng, cậu ta cũng biết chuyện đã được giải quyết nên trong lòng cũng nhẹ nhõm hẳn.
Còn Phương Duyên ngồi bên cạnh thì trề môi ra hờn trách.

Cái anh chàng đểu cáng này, sao nói chuyện với người con gái khác thì vui thế, mà lại luôn tìm cách đẩy cô ra, cô chẳng nhẽ lại kém vậy à?

Nói thêm được vài câu nữa thì phía Thẩm Lăng Khê phải bắt đầu làm việc, Sở Phàm không muốn làm phiền cô nên cũng cúp máy luôn, sau đó anh quay sang giơ tay nói OK ra hiệu mọi việc đã xong xuôi hết rồi.

“Sở Phàm, cậu cũng đỉnh thật đấy!”

Lí Dục thốt lên một tiếng rồi bổ nhào ôm lấy định hôn vào má Sở Phàm khiến anh sợ quá vội vàng lùi ra phía sau, chân với tay anh thì không ngừng giơ ra đẩy cái mặt bự của Lí Dục sang phía khác.

Sau khi giải quyết xong việc, đám người uống xong cà phê cũng chẳng có gì nói nữa nên cả đám giải tán.

Dù sao Sở Phàm và đám bạn cùng phòng đều là người ở thành phố Vân Hải, sẽ không đến nỗi sau khi tốt nghiệp lại ai đi đường nấy, cho nên cũng chẳng có gì buồn cả, quan trọng là bọn họ cũng phải để cho Sở Phàm và Phương Duyên có thời gian riêng, chứ cứ làm kỳ đà cản mũi mãi thì cũng không hay.
Đứng bên ngoài quán cà phê, Sở Phàm nhìn sang Phương Duyên hỏi: “Giờ chúng ta đi đâu đây?”

“Anh hỏi tôi làm gì?”

Phương Duyên tròn mắt ngạc nhiên, rồi dửng dưng nói: “Chuyện hẹn hò đi đâu chơi chẳng phải đều là đàn ông các anh quyết định sao?”

“Nhưng chúng ta chỉ là đang diễn kịch thôi mà!”

Sở Phàm đột nhiên cảm thấy đau đầu, anh và Trần Mộng Dao, Kiều Tuyết còn chưa hẹn hò được mấy lần, nên làm gì có kinh nghiệm, anh đâu biết chỗ nào đi chơi được đâu.

“Chịu anh luôn đấy!”

Phương Duyên thở dài, đành lấy điện thoại ra xem mục ghi chú.

Sở Phàm nhìn lướt qua rồi bĩu môi nói: “Này, tôi biết ngay mà, rõ ràng cô đã chuẩn bị kế hoạch từ trước, thế còn hỏi tôi làm gì”.

Nghe thấy vậy, Phương Duyên thở dài bất lực, cái anh chàng này đúng là chẳng biết ý gì cả, ăn nói gì mà thẳng như ruột ngựa, đúng là không hiểu anh ấy làm sao để cưa đổ được hai người đẹp như Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết nữa.
Sở Phàm không hề biết trong lòng Phương Duyên đang giận dỗi anh, địa điểm tiếp theo mà hai người sẽ đến đó là Cửa sổ thế giới của thành phố Vân Hải.

Ở đấy có khu vui chơi rất đa dạng, cũng chính là nơi được các cặp đôi hay đến, tuy buổi tối thì những tiết mục trên cao sẽ không hoạt động, nhưng những kiểu như bánh xe đu quay khổng lồ thì vẫn mở bình thường.

Dù sao trò này có thể đứng trên độ cao hàng trăm mét từ từ ngắm nhìn toàn bộ quang cảnh thành phố Vân Hải về đêm nên được rất nhiều người thích.

Và đương nhiên là tâm trí của Phương Duyên thì không hề để tâm điều này.

Cô vừa nghĩ đến chuyện có thể được cùng người mình yêu ở một nơi cao hàng trăm mét như vậy, hai người ở trong một không gian nhỏ hẹp khép kín mà cảm thấy có chút kích động.
Cũng không biết đến lúc đó anh chàng này có chủ động hôn cô không đây?

Những suy nghĩ phức tạp cứ lởn vởn trong đầu khiến Phương Duyên bước đi mà không tập chung nổi, đột nhiên có một bóng người chạy vụt tới rồi đâm sầm vào vai cô.