Chàng Rể Phi Thường

Chương 353: Uy hϊếp



Nghe xong câu nói đó, sắc mặt Tiểu Triệu đột nhiên tái mét.

Cậu ta đương nhiên đã từng nghe qua cái tên mà Sở Phàm vừa nói, bởi vì hãng xe Volkswage chỉ có hai dòng xe, một dòng là Phaeton đã ngưng sản xuất, còn một dòng nữa là Phideon mới ra mắt vài năm gần đây, nhưng cho dù là dòng nào đi chăng nữa thì giá của nó cũng không hề thấp.

Vừa nghĩ đến đó thôi thì miệng Tiểu Triệu đã lắp bắp, ánh mắt kinh hãi nhìn về phía logo của chiếc xe của Sở Phàm.

“Đừng là Phaeton, xin đừng là Phaeton!”

Trong đầu Tiểu Triệu không ngừng lẩm nhẩm điều đó, nhưng khi cậu ta nhìn thấy những chữ cái tiếng anh “PHAETON” thì đôi mắt cậu ta trợn tròn đến mức suýt chút nữa thì ngất xỉu đi.

Chiếc xe này thực sự là xe Phaeton rồi!

Đây là chiếc xe sang hạng D duy nhất của hãng Volkswage, bởi vì công nghệ quá phức tạp và chi phí sản xuất cho chiếc xe này quá cao cho nên dòng Phaeton này đã chính thức ngừng sản xuất từ năm 2016, trên thị trường hiện tại gần như không còn xuất hiện dòng xe này nữa.
Dù thế nào thì cậu ta cũng không tưởng tượng được chỉ vì nhất thời tức giận mà cậu ta đã phá huỷ một chiếc xe, mà xe đó lại là xe Phaeton nữa chứ.

Dòng xe này giá thấp nhất cũng phải bảy đến tám trăm nghìn tệ, chưa kể đến việc chiếc xe này của Sở Phàm cho dù là nước sơn bên ngoài hay là nội thất xe bên trong thì tất cả đều thuộc hàng cao cấp bậc nhất.

Để có được chiếc xe như vậy thì ít nhất cũng phải mất hai triệu tệ mới mua được nó.

“Tiểu Triệu, cậu sao thế, cậu nói đi đây rốt cục là loại xe gì, chị Tề này không phải là người vô tình vô nghĩa, tôi có thể chi ra hai đến ba trăm nghìn tệ chỉ cần buổi tối cậu làm tôi vui là được”.

Tề Ngọc Phân không hề biết đến dòng xe Phaeton gì hết, bà ta chỉ giục Tiểu Triệu mau mau nói giá tiền để bà ta đền cho xong chuyện mà thôi.
Sở Phàm và Phương Duyên đứng bên cạnh nghe thấy cuộc đối thoại của hai người kia thì chợt cảm thấy buồn nôn.

Họ còn tưởng rằng cậu Tiểu Triệu này chỉ là lái xe của Tề Ngọc Phân thôi, nhưng xem ra họ suy nghĩ quá đơn giản rồi, mối quan hệ giữa hai người này có chút gì đó mờ ám lắm.

Chỉ nghĩ đến vòng eo còn to hơn cả chiếc phao bơi của Tề Ngọc Phân thì Sở Phàm lại cảm thấy lo lắng vô cùng, với vóc dáng nhỏ con của Tiểu Triệu thì sao có thể chống đỡ nổi.

Lúc này sắc mặt Tiểu Triệu đã tái mét như cắt không ra một giọt máu, cậu ta nhếch miệng lên cười một cách khó hiểu: “Chị Tề, chiếc xe này có thể phải cần đến nhiều tiền hơn một chút đấy ạ”.

“Nhiều hơn một chút sao?”

Tề Ngọc Phân chau mày.

Hai ba trăm nghìn tệ vẫn còn chưa đủ, lẽ nào phải cần năm trăm nghìn tệ?
Thôi không sao, không sao hết, một lần bỏ ra năm trăm nghìn tệ tuy rằng hơi sót nhưng khi bà ta và chồng li hôn, bà ta được chia một phần tài sản trị giá hai triệu tệ, Tiểu Triệu vừa đẹp trai cơ thể lại cường tráng đã khiến bà ta cảm thấy rất thoải mái trong thời gian vừa qua.

Vì Tiểu Triệu mà bỏ ra năm trăm nghìn tệ cũng không phải điều không thể chấp nhận được.

Chỉ nghĩ đến đó thôi, Tề Ngọc Phân liền nói: “Thôi thôi được rồi, tôi biết rồi, năm trăm nghìn tệ thì năm trăm nghìn tệ, tôi không muốn đôi co với mấy cậu nữa, phiền phức quá đi mất!”

Nói rồi, Tề Ngọc Phân cầm điện thoại bước đến trước mặt Sở Phàm, bà ta ra hiệu cho anh lấy điện thoại ra để bà ta chuyển khoản luôn tại đó.

Nhưng lúc này Sở Phàm chỉ khoanh hai tay trước ngực không hề tỏ động thái gì cả.
Sắc mặt Tề Ngọc Phân sắc lạnh, bà ta định bụng mắng cho Sở Phàm một trận vì không biết tôn sư trọng đạo gì cả thì đột nhiên tiếng Tiểu Triệu vang lên giọng như sắp khóc: “Chị Tề ơi, chiếc xe này trị giá những hai triệu tệ cơ ạ!”

Bộp!

Khoảnh khắc Tề Ngọc Phân nghe được câu nói đó thì chiếc điện thoại trên tay bà ta cũng bị tuột tay mà rơi xuống đất tách thành hai mảnh.

Thần hình to béo của bà ta đang run lên, bà ta quay lại phía Tiểu Triệu run rẩy nói bằng giọng gượng gạo: “Cậu vừa nói bao nhiêu hả?”

“Hai…hai triệu tệ ạ!”

Lúc này Tiểu Triệu giống như người mất hồn rồi nhưng cũng không dám che giấu bởi vì cậu ta không còn cách nào khác, và muốn đền được chiếc xe này cho Sở Phàm nếu chỉ làm công ăn lương như cậu ta thì cả đời cậu ta cũng không thể kiếm được nhiều tiền như thế!
Tề Ngọc Phân sững sờ trong giây lát rồi đột nhiên quay người bỏ đi thằng và cũng không thèm đếm xỉa đến chiếc điện thoại trên mặt đất nữa.

Tiểu Triệu thấy vậy thì đột nhiên hét rống lên như tiếng lợn bị trọc tiết, cậu ta lao đến ôm đấy đôi chân to mập của Tề Ngọc Phân, khóc lóc nói: “Chị Tề tốt bụng của em, chị Ngọc Phân tốt bụng ơi, chị không thể bỏ mặc em như thế này được, em sẽ chết mất!”

Tề Ngọc Phân tỏ vẻ sắt đá, bà ta đẩy ra vài lần nhưng không được liền tức giận nói: “Thằng khốn này mau bỏ tay ra, tao không rảnh để vòng vo với mày, tao đã nói rồi đừng có so đo tính toán với người ta, tìm chỗ khác đỗ xe là được rồi, mẹ kiếp mày rồ lên đập hỏng xe của người ta, giờ lại bắt tao phải đi đền cho mày à, mày đừng có nằm mơ nữa đi!”
Nhưng cho dù bà ta có mắng chửi thậm tệ thế nào thì Tiểu Triệu vẫn nhất quyết không buông tay, cuối cùng Tề Ngọc Phân cũng không còn sức giằng co nữa, bà ta đành phải ngồi lên đầu xe của mình mà nghỉ ngơi.

Khi thấy phía đầu xe vì bị Tề Ngọc Phân ngồi lên mà lõm xuống thì Sở Phàm cũng chỉ biết hít một hơi dài.

Tên này cũng khá đấy chứ, với trọng lượng này nếu đổi lại là anh thì chắc anh đã bị đè chết tại chỗ rồi cũng nên!

Tề Ngọc Phân không hề để ý đến suy nghĩ của Sở Phàm, bà ta im lặng hồi lâu rồi mới quay sang nói với Sở Phàm: “Cậu sinh viên này, tôi thấy chuyện này suy cho cùng thì cũng chỉ là chuyện hiểu lầm thôi, Tiểu Triệu này cũng trẻ người non dạ, không kìm chế được cơn tức giận cho nên mới làm hỏng xe của cậu”.

“Nếu cậu đã có chiếc xe sang này để đi thì chứng tỏ gia đình cậu rất rất giàu có, hay là cậu nể mặt Tề Ngọc Phân tôi đi, đừng tính toán so đo với cậu ta nữa nhé”.
Nghe đến đó, Sở Phàm chỉ mỉm cười lắc đầu.

“Cô Tề, cô không thể nói như vậy được ạ, nhà em giàu có là việc của em, chuyện đó không có nghĩa là em có thể dễ dàng tha thứ cho kẻ đã làm hại em được, xe của em đang yên đang lành đỗ ở đây, nó có làm gì ai đâu, chỉ vì thằng khốn này lòng dạ hẹp hòi mới đập hỏng nó, nó oan ức lắm chứ cô?”

“Hơn nữa nếu cái giá phải trả cho việc phạm lỗi rẻ như vậy thì thế giới này làm gì còn có công bằng nữa hả cô?”

“Nhưng cậu ta chỉ là một tài xế, cho dù cậu ta có làm lụng vất vả cả đời cũng không thể nào kiếm được hai triệu tệ, lẽ nào cậu muốn chỉ vì một chiếc xe thôi mà huỷ hoại cả một đời của người ta sao?”, Tề Ngọc Phân chau mày, giọng điệu lạnh lùng hơn.

“Cô Tề à, cô nói như vậy chính là minh chứng cho câu tôi nghèo tôi có lý còn anh giàu thì anh đáng đời, còn chuyện này về bản chất không phải là việc ai giàu ai nghèo mà là cậu ta vốn dĩ không được tuỳ tiện phá hoại tài sản của người khác, cho dù cậu ta có tiền hay không thì cũng không được phép làm như vậy!”
“Nhưng cô nói cũng có phần đúng, chỉ vì một chiếc xe mà huỷ hoại cả một đời cậu ta thì hơi quá thật, vậy thì thế này đi em không cần cậu ta đền cho em một chiếc xe mới nữa, chỉ cần mang chiếc xe này của em đi sửa là được rồi”.

Sở Phàm suy nghĩ một lát rồi đưa ra phương án xử lý hợp lý hơn.

Nhưng Tiểu Triệu vừa nghe thấy câu nói đó thì vẫn khóc thảm thiết: “Chị Tề ơi, cho dù chỉ là sửa thì em cũng không có tiền sửa nổi ấy, nội thất xe đều là loại cao cấp vô cùng, cũng phải mất đến mấy trăm nghìn tệ ấy chứ!”

Tề Ngọc Phân lại chau mày, cuối cùng bà ta cắn răng nói tiếp với Sở Phàm: “Cậu sinh viên này, thời gian này cậu đến trường khả năng cũng chỉ vì tiết mục của lễ kỷ niệm tốt nghiệp thôi!”

“Tôi có ý kiến thế này, cậu tự mang xe đi sửa, tôi sẽ tự nguyện bồi thường cho cậu hai mươi nghìn tệ, sau đó tiết mục của cậu cho dù hay dở thế nào tôi cũng sẽ bảo đảm cho cậu qua, và giúp cậu lọt vào top 5 sinh viên có thành tích học tập xuất sắc nhất trường, cậu thấy sao?”
Nói xong chưa để Sở Phàm kịp lên tiếng thì Tề Ngọc Phân lập tức nói tiếp: “Đương nhiên là nếu cậu không đồng ý thì cậu cũng đừng trách tôi dùng những biện pháp không hay nhé!”

“Ít nhất là tiết mục của lớp cậu tuyệt đối sẽ không được duyệt!”