Trần Mộng Dao lúng túng cười, hỏi người đàn ông đang đè lên người mình..
Sở Phàm nhướn mày, cười nhẹ: “Anh ngủ hay chưa không quan trọng, quan trọng là sao em lại lén lút chạy tới chỗ anh hả?”
“Bởi vì, bởi vì em sợ”.
Trần Mộng Dao cắn môi, chậm chạp nói.
Sở Phàm mím môi, nắm lấy bàn tay nhỏ mềm mại, cười nhẹ, nói: “Vậy em tới chỗ anh làm gì, ở cạnh anh thì không sợ nữa à?”
“Dĩ nhiên rồi, chỉ cần anh ở đây thì em sẽ không bao giờ sợ nữa hết!”
Trần Mộng Dao rất tự nhiên ôm lấy cánh tay Sở Phàm, ngả đầu vào lòng anh, lí nhí nói.
Thấy cô gái này yêu mình sâu đậm như vậy, ánh mắt Sở Phàm hơi kinh ngạc, nhưng ngay sau đó, anh cũng ôm cô vào lòng, dịu dàng nói: “Vậy tối nay em ngủ với anh nhé, sẽ không sợ nữa”. Thực ra, vào lúc Trần Mộng Dao bước vào, trong đầu Sở Phàm nảy ra rất nhiều suy nghĩ đen tối, nhưng hiện tại, anh lại không còn những ý nghĩ đó nữa, mà chỉ muốn ôm Trần Mộng Dao để cô ngủ ngon mà thôi.
Trong căn phòng yên tĩnh là những tiếng hít thở thật đều, hai người ngủ lúc nào không biết, một đêm cứ thế bình lặng trôi qua.
Sáng sớm ngày hôm sau, Sở Phàm tỉnh dậy. Thật ra từ khi anh tu luyện cuốn “Thuật Thổ Nạp” thì anh rất ít khi thật sự ngủ như tối qua. Mặc dù nói không ngủ cũng không sao, nhưng ngủ là một loại phản ứng bản năng của con người sau khi mệt mỏi, cho nên Sở Phàm vẫn rất vui khi được nghỉ ngơi thoải mái.
Lúc anh tỉnh giấc thì Trần Mộng Dao vẫn đang say giấc nồng, thấy nụ cười vẫn còn vương trên môi cô cùng dáng ngủ ngây thơ đó, Sở Phàm không kìm được mà cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô, sau đó nhẹ nhàng ra khỏi giường tắm rửa. Hôm nay Thẩm Lăng Khê về nước, Sở Phàm sẽ phải đến sân bay đón cô ấy, dù sao cô ấy cũng phải bỏ công việc từ ngàn dặm xa xôi để chạy về vì việc riêng của Sở Phàm mà. Hơn nữa, để tránh ánh mắt của bọn phóng viên đưa tin thì lần này về cô ấy cũng không hề gọi Liễu Thất Nguyệt và Sở Khả Khả đi cùng. Nếu cả ba cùng về thì chắc chắn sẽ gây ra chấn động rất lớn.
Lái xe đến sân bay thì đã là tám rưỡi sáng, Sở Phàm chờ ở sảnh một lúc thì nhìn thấy một bóng người xinh đẹp mặc áo khoác màu nâu, đội mũ tròn, đeo kính đen đi ra ngoài.
Người này chính là Thẩm Lăng Khê, mặc dù cô ấy đã mặc rất kín kẽ nhưng Sở Phàm vẫn có thể nhận ra được từ cái nhìn đầu tiên.
“Lăng Khê, cô mệt mỏi suốt chặng đường này rồi, để tôi cầm hành lý cho”, Sở Phàm cười nói. Thẩm Lăng Khê không ngờ Sở Phàm lại nhận ra cô nhanh thế, cô còn đang định trêu đùa sếp của mình một chút cơ mà, nhìn phát biết luôn thế này đúng là chả còn gì vui.
“Sở Phàm, sao anh lại nhận ra tôi nhanh vậy, tôi ngụy trang không tốtà?”, Thẩm Lăng Khê tò mò hỏi.
Sở Phàm cười nói: “Không, cô che giấu rất tốt”.
“Mặc dù kính đen đã che được phần lớn gương mặt cô nhưng chỉ cần chú ý đến khí chất tỏa ra từ người cô là sẽ biết liền, chúng ta đi thôi, không thì lát nữa fan cứng của cô sẽ nhận ra cô thì sẽ phiền phức lắm, muốn đi cũng không nổi”.
Thẩm Lăng Khê nghe Sở Phàm giải thích cặn kẽ, đang định hỏi xem khí chất mà cô tỏa ra là như thế nào.
Nhưng nghe câu tiếp theo xong, cô cũng vội vàng gật đầu nói: “Đúng, chúng ta mau lên xe thôi, không tôi sẽ bị phát hiện mất!” Cô vội vàng quay về là vì trả món nợ ân tình cho Sở Phàm, cho nên tạm thời dời buổi fan meeting sáng nay lại. Nếu lát nữa bị đám săn tin phát hiện Thẩm Lăng Khê nói dối là cơ thể không thoải mái nhưng lại về nước tìm một người đàn ông thì chắc giới giải trí sẽ chấn động mạnh mất.
Sau khi lên xe, Sở Phàm đưa Thẩm Lăng Khê tới khách sạn cao cấp nhất thành phố Vân Hải, đồng thời cũng là sản nghiệp của cao ốc Thiên Môn, chủ nơi này là cấp dưới của Sở Phàm.
Như vậy Sở Phàm có thể đảm bảo tin tức Thẩm Lăng Khê ở lại đây sẽ không bị phát tán ra ngoài, ít nhất là trước khi buổi lễ tốt nghiệp của trường anh diễn ra, chuyện Thẩm Lăng Khê về nước sẽ không thể bị lộ ra ngoài.
“Sở Phàm, tôi giúp anh một việc lớn như thế, cũng không cần gì khác, chỉ cần anh mời tôi một bữa thôi, được chứ?”, sau khi cất hành lý xong, Thẩm Lăng Khê cởi chiếc áo khoác rộng rãi che mất dáng người đi, để lộ ra một thân hình tuyệt mỹ đến nỗi nhiều siêu mẫu cũng thua xa”. Sở Phàm chỉ liếc một cái rồi vội vã quay đi, sợ rằng nếu anh nhìn lâu hơn thì sẽ có hành động gì quá đáng mất.
Anh ho một tiếng, nói: “Nếu là ăn cơm thì tôi sẽ đặt một phòng riêng ở khách sạn Tuyên Phong, món ăn ở đó đều là đặc sản chính cống để cô ăn thử xem thế nào. Ngoài ra, tôi cũng sẽ gọi mấy người bạn cùng phòng đến nữa, chúng ta vừa ăn vừa bàn về tiết mục sẽ biểu diễn”.
Thẩm Lăng Khê khi nghe thấy được ăn cùng Sở Phàm thì rất vui, nhưng đến lúc biết sẽ có người khác nữa thì ánh mắt xinh đẹp kia lại hơi buồn bã.
Nhưng cô cũng nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, cười nhẹ, nói: “Cũng được, cứ tưởng rằng về nước thì sẽ được lén nghỉ ngơi một phen, ai ngờ cũng bận rộn mệt mỏi như công việc vậy, không có cả chút thời gian để thở”. Sở Phàm cười áy náy, nói: “Phiền cô quá, ba ngày nữa là diễn ra lễ tốt nghiệp rồi, nếu chúng ta không bàn ngay thì việc tốt nghiệp của các bạn học khác trong lớp sẽ bị ảnh hưởng bởi chúng tôi, như vậy thì cả phòng tôi sẽ thành tội đồ trong mắt bọn họ mất”.
“Nào, tôi đùa thôi, thế mà anh cũng tưởng thật à”.
Thẩm Lăng Khê lắc đầu, nháy mắt với Sở Phàm.
Người này dù gì cũng là sếp của cô, sao lại không nể mặt được chứ. Nếu là người khác thì sẽ không bao giờ nói nhiều với cô vậy mà chỉ ra lệnh rồi ép cô về nước, nếu nghe lời thì tốt còn không sẽ trở mặt ngay.
Nghĩ đến chuyện lễ tốt nghiệp, Sở Phàm lại nhớ về con Volkswagen đã bị phá tơi tả kia của mình.
Nói ra thì, sau khi đàm phán với Tề Ngọc Phân không thành, bà ta còn lôi chuyện biểu diễn ra uy hϊếp anh, rõ ràng là bao che không để cho tên tài xế Tiểu Triệu kia đền tiền cho anh rồi. Chuyện này là không thể được. Mặc dù Sở Phàm chẳng bận tâm chút tiền sửa xe đó, nhưng anh khó chịu chuyện tại sao người khác phá xe của anh nhưng cuối cùng lại không chịu trách nhiệm.
Nếu cái giá của sai lầm thấp như thế thì trên đời này còn ai tôn trọng quy tắc nữa chứ, tất cả sẽ tự do làm sai thôi!
Bình tĩnh trở lại, Sở Phàm nói với Thẩm Lăng Khê: “Vậy cô nghỉ ngơi chút đi, ngồi máy bay lâu như vậy chắc sẽ mệt lắm, tôi đi sắp xếp mấy chuyện khác rồi chiều sẽ quay lại đón cô nhé”.