Tức giận trợn mắt, Sở Phàm cúp luôn điện thoại, sau đó rời giường làm vệ sinh cá nhân, chuẩn bị đi xem tình hình thế nào.
Không phải là anh thích lo chuyện bao đồng, mà là anh đang tò mò, rốt cuộc trong nhà Lý Ý Đức có thứ gì, chẳng lẽ lại là quái vật ăn thịt người?
Mà anh cũng không hiểu, từ sau khi tên sát thủ của Điển Ngục vô tình chết ở hòn đảo trên biển của nhà họ Sở, thì mãi sau đó người của Điển Ngục cũng không có động tĩnh gì, chỉ sau khi anh giải quyết xong A Long bên cạnh Lý Ý Đức thì bọn chúng mới lập tức đến tìm anh.
Nếu nói là trùng hợp, thì không thuyết phục.
Dù sao cũng đã liên hệ đến cả sự an nguy của người bên cạnh anh, nên đó không thể chỉ là sự trùng hợp được.
Lúc này Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết còn chưa tỉnh, Sở Phàm làm xong một bữa sáng có đầy đủ các món rồi mới lái xe đến trang viên của Lý Ý Đức. Cách trang viên khoảng một cây số, Sở Phàm dừng xe lại.
Anh vẫn nhớ, anh và Hạ Trúc còn bị mấy tên đàn em của Lý Ý Đức chặn lại ở nơi này, nhưng cả hai cũng đã giải quyết bọn chúng một cách nhanh gọn.
Nhắc mới nhớ, Hạ Trúc cũng đã rời đi được một khoảng thời gian rồi, không biết giờ chị ấy đang ở đâu, có tìm được em gái của mình chưa.
Nghĩ xong, Sở Phàm đi vào cánh rừng rậm bên cạnh, cẩn thận tìm đường, anh dùng nội lực để thăm dò xung quanh, nhạy bén nhận ra ở hai bên đường có rất nhiều camera theo dõi được dấu kín.
Xem ra Lý Ý Đức là một người vô cùng cảnh giác, nhưng vì sao ông ta phải cảnh giác như vậy? Bên trong trang viên của ông ta rốt cục có bí mật gì?
Theo dòng suy nghĩ, Sở Phàm cũng đã yên lặng tới được bên ngoài của trang viên.
Để không cho bất kỳ người canh gác nào phát hiện ra, Sở Phàm đã xoay người tiến vào, thuận lợi xâm nhập vào trong biệt thự của Lý Ý Đức. “Rốt cuộc ông ta định làm trò gì mà đặt nhiều camera như vậy, càng vào bên trong lại càng ít người canh gác”, Sở Phàm làu bàu, sau đó cũng tự do đi lại trong biệt thự.
Đi một vòng xung quanh, Sở Phàm lại không phát hiện ra nơi nào đáng ngờ, nên quyết định lên tầng tìm kiếm.
Theo điều tra của anh, Lý Ý Đức sẽ không ở trong biệt thự vào lúc này, mặc dù không biết ông ta đã đi đâu, nhưng cũng tiện cho Sở Phàm điều tra.
Nhưng anh vừa lên trên tầng hai, thì những tiếng thở dốc phát ra từ cánh cửa khép hờ của một căn phòng, rõ ràng là đang có người làm chuyện không tiện miêu tả ở đây.
Sở Phàm run lên, không lẽ là đặc viên Hoàng Phụng xui xẻo kia bị người ta chiếm đoạt rồi?
Phải biết rằng, bên trên đã ban lệnh không cho phép Hoàng Phụng chịu bất kỳ tổn thương nào, vậy nếu như bị chiếm đọa thân xác thì có tính là tổn thương không nhỉ? Sở Phàm nghĩ lung tung một hồi, đi đến bên cửa lén nhìn một cái, đúng là có hai thân thể đang cuốn lấy nhau, cảnh tượng vô cùng đặc sắc.
Nhưng cũng khiến anh thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may người ở trên giường không phải Phụng Hoàng. Nhìn quần áo bị ném xuống đất, Sở Phàm đoán là một giúp việc trong biệt thự, nhưng điều làm anh kinh ngạc hơn, người đang làm chuyện ấy với cô giúp việc kia lại là con trai của Lý Ý Đức, Lý Triều.
Đã lâu không gặp, không ngờ người này chẳng những không có tiến bộ gì mà còn chén luôn cả giúp việc trong nhà, đúng là không bằng súc sinh.
Nghĩ vậy, Sở Phàm đá phăng cửa ra.
Hai người trên giường bỗng giật nảy mình, cô giúp việc kia vội vàng lấy chăn cuốn chặt vào người, cả khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy sự sợ hãi.
Lý Triều thì càng sợ hơn, anh ta đang sắp sửa kết thúc thì bị Sở Phàm dọa sợ, cả thân dưới trở nên lạnh lẽo, mất hết cảm giác. “Mẹ kiếp, chẳng lẽ lại hỏng mất?!”
Đây là suy nghĩ đầu tiên vang lên trong đầu Lý Triều.
Sau đó anh ta vội vàng ngẩng đầu, đang định tức giận quát xem là kẻ nào ngu ngốc dám làm phiền anh ta vào lúc quan trọng.
Thì thấy hóa ra lại là Sở Phàm, khiến anh ta sững sờ.
“Sở… Sở Phàm?!”
Anh ta tưởng là bản thân nhìn nhầm, mới lắp bắp lên tiếng.
“Là tôi đây, cậu cả Lý, đã lâu không gặp, dạo này anh sao rồi, vẫn thoải mái chứ?”, Sở Phàm đi vào phòng, mở cửa sổ ra, làm không khí mờ ám kia bay đi hết, sau đó kéo một chiếc ghế ra và ngồi xuống, bình tĩnh cười hỏi.
Lý Triều tức đến bức trắng bệch cả mặt ra, cắn răng nói: “Sao anh vào được đây? Tôi không quan tâm mục đích của anh là gì, giờ thì mau cút đi cho thôi, không thì tôi sẽ không tha cho anh đâu!”
“À thế à?” Sở Phàm nhướng mày, cười nhẹ: “Cậu cả Lý ghê quá nhờ, lúc trước gặp tôi thì chỉ mong trốn đi cho lẹ, giờ đã biết nói là ‘không tha cho tôi’ rồi cơ đấy, ai cho anh sự dũng cảm đó vậy?”
“Sở Phàm!”
Lý Triều lấy gối che nửa thân dưới, gào lên: “Lúc trước tao không động đến mày là vì không muốn bố tao trách tội, mày nghĩ tao sợ mày à?!”,
“Còn nữa, nghe nói lần trước bố tao tìm mày hợp tác nhưng mày lại từ chối, mày nghĩ bố tao sẽ còn vì mày mà trách tao nữa không? Tao muốn tới tìm mày từ lâu rồi, không ngờ hôm nay mày lại tự mò tới, đúng là chán sống mà!”
Nói xong, Lý Triều bấm chuông báo động ở bên giường, nhất thời cả biệt thự kêu ầm lên, một loạt tiếng bước chân đều tăm tắp truyền đến, bao vây cả biệt thự.
“Hôm nay tao sẽ cho mày biết, thế nào gọi là cố đấm ăn xôi!” Lý Triều hung ác lườm Sở Phàm rồi lạnh lùng hét lên.
Sở Phàm lại chẳng hề rối trí, anh dựa vào ghế, nhìn Lý Triều và cô giúp việc kia rối rít mặc lại quần áo như bọn hề rồi chạy ra ngoài tìm cứu viện.
Chẳng bao lâu sau, một đám vệ sĩ mặc đồ đen đeo kính đen xông vào, đầy ắp cả căn phòng.
“Lên hết đi, đánh chết luôn cũng được, có gì tôi lo!”
Lý Triều phẫn nộ gầm lên, đám vệ sĩ nghe được liền vội vàng hành động, cầm gậy nhảy bổ về phía Sở Phàm.
“Lại là một đám muốn chết”.
Sở Phàm ngáp to, sau đó đứng dậy vươn vai, vào lúc đám vệ sĩ đi đến trước mặt anh, anh liền ra tay!
Chỉ thấy thoắt một cái, cả đám vệ sĩ còn chưa thấy Sở Phàm ra tay kiểu gì thì đã đều bị đá một cái rất nặng, đau tới mức phải ôm bụng quỳ xuống.
Bụp bụp bụp!
Tiếng đấm đá vang lên liên tục, chỉ trong nháy mắt, mấy chục tên vệ sĩ đã đều không còn lực chiến đấu. Lý Triều còn chưa kịp hết đắc chí thì đã thấy Sở Phàm bình yên vô sự đứng trước cửa, nhìn anh ta với ánh mắt như nhìn kẻ ngốc.
“Chỉ vậy thôi sao?”
Sở Phàm cười hỏi.
“Sao… Sao mày làm được?”
Lý Triều sợ hãi, hai chân run rẩy, ngồi bệt xuống đất, sắc mặt trắng bệch.
“Cái này không quan trọng, quan trọng là hôm nay tôi không đến để gϊếŧ anh, tôi chỉ muốn hỏi anh hai chuyện thôi”.
Sở Phàm từ từ đi đến chỗ Lý Triều rồi quỳ xuống, nở một nụ cười như ác quỷ.