“Nước Hoa Hạ có một câu nói trong dân gian đó là thỏ khôn đào ba hang, với bản tính lươn lẹo của Lý Ý Đức, tuy đường vào chỉ có một, nhưng lối thoát thân ít nhất cũng phải có đến ba”.
Sở Phàm khẽ nhếch miệng cười, rồi anh giơ ba ngón về phía Hứa Vạn Sơn.
Hứa Vạn Sơn dĩ nhiên là vô cùng tin tưởng, bèn nói: “Vậy tôi sẽ sắp xếp một số thám tử đi điều tra những lối thoát thân kia, khi tìm thấy thì sẽ điều đồng nghiệp khác xông vào tấn công, với tính thận trọng của Lý Ý Đức thì chắn chắn hắn sẽ chọn cách rút lui, dến lúc đó chúng ta chỉ cần chờ ở lối thoát đợi hắn chui đầu vào giọ mà thôi”.
Sở Phàm xua tay, anh nói với vẻ mặt chê bai: “Thôi đi, người của anh hãy tập trung toàn bộ để tấn công thì hơn, việc tìm lối thoát cứ giao cho tôi đi, dù sao thì tôi cũng từng đến đó một lần,địa hình ở đó tôi cũng thân thuộc hơn”. Nói rồi, Sở Phàm chuẩn bị hành động.
Khi chuẩn bị xuất phát anh cũng không quên dặn dò Hứa Vạn Sơn: “Đương nhiên là tất cả hãy nghe theo tín hiệu của tôi, nếu tôi chưa thông báo tín hiệu tấn công thì các anh cũng đừng có xông vào đấy nhé”.
“Không vấn đề gì, tôi đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ”.
Hứa Vạn Sơn chào Sở Phàm rồi cười một cách ngốc nghếch.
Lắm chuyện!
Sau khi mắng nhẹ một câu thì Sở Phàm bắt đầu xuất phát về phía lân cận lối vào dưới lòng đất kia.
Theo kinh nghiệm từ lần trước thì lần này anh càng nắm rõ đường đi nước bước hơn, chẳng cần phải tốn công mất sức thì đã tới được nơi kia, sau đó anh tiếp tục men theo địa thế để tìm vị trí lối thoát.
Dù sao thì những nơi quan trọng để thoát thân không phải muốn đặt ở đâu là có thể đặt được. Chẳng may đặt nơi thoát thân ở khu vực đất tơi xốp dễ bị sạt lở, như vậy chẳng khác nào tự tìm đường chết.
Còn chẳng may nơi thoát thân là khu vực dưới đáy hồ thì chẳng phải sẽ bị chết chìm hay sao?
Chính vì thế, việc lựa chọn này cũng cần rất nhiều kỹ năng, cũng may khi Sở Phàm còn ở nhà họ Sở, do thích thú nên anh đã nghiên cứu không ít những kiến thức liên quan đến đia chất, trong đó bao gồm cả việc làm thế nào để tạo ra nơi thoát nạn thích hợp.
Lấy lối vào làm trọng tâm, xác định phạm vi cơ bản cất giấu hàng cấm, Sở Phàm phải bỏ ra biết bao công sức, và cuối cùng thì anh cũng tìm được 3 nơi có thể coi là vị trí thoát thân.
Tiến lại gần xem thì đúng là có 3 miệng cổng thông minh.
“May sao còn chưa quên những thứ học được trước đây, đây chính là việc học đi đôi với hành đấy nhỉ!”, Sở Phàm cười vui sướng, anh vận nội lực rồi đập thẳng vào cánh cổng thông minh. “Bùm” một tiếng nổ lớn vang lên.
Cánh cổng liền bị trấn động tạo và một khe nứt, Sở Phàm tiếp tục dùng chân đạp ra, đạp đổ cánh cửa rồi hiên ngang bước vào.
Anh làm như vậy không phải vì bốc đồng mà là anh hiểu rõ rằng Lý Ý Đức chắc chắn sẽ không lắp đặt camera ở nơi này, bởi nếu chẳng may hắn ta muốn thoát thân, mà ở đây lại có camera theo dõi thì chẳng phải là báo cho những tên truy sát hắn rằng hắn đã chạy đi từ lối thoát nào hay sao?
Chính vì thế ba lối thoát này không những được thiết kế bí mật, hơn nữa không phải ai cũng được biết vị trí đặt lối thoát ở đâu, bởi vì chẳng may bị bắt và tra khảo thì hắn sẽ bị lộ hết hay sao?
Đi ven theo lối đường hầm, Sở Phàm dùng nội lực điều lên năm giác quan, anh cẩn thận cảm nhận động tĩnh xung quanh. Khi vào sâu trong căn cứ dưới lòng đất Sở Phàm mới phát hiện ra rằng nơi này đã được xây dựng từ rất lâu rồi, trong đó các máy móc tinh vi được bố trí trong phòng thí nghiệm và cả những thiết bị công nghệ cao chắc chắn không phải là những thứ có thể sắp đặt trong ngày một ngày hai được.
Khi anh tiến đến gần một ngã tư thì cũng đã nghe được tiếng bước chân vang lên.
Anh vội vã tiến lại gần, chăm chú theo dõi về hướng ngã tư đó, và thấy một người mặc trang phục bảo hộ chậm rãi bước ra từ trong phòng thí nghiệm.
Sở Phàm lập tức lặng lẽ theo dõ không chút do dự nào, khi đã chắc chắn xung quanh không có camera giám sát thì anh đã dùng con dao đánh ngất người nhân viên đó, sau đó lấy trang phục của người đó mặc lên mình, rồi tiếp tục tiến sâu vào căn cứ trong lòng đất. Có được bộ đồ bảo hộ này thì việc hành động của anh cũng trở nên thuận lợi hơn nhiều, ít nhất là anh không phải né tránh camera giám sát gì cả.
Đi được một lúc lâu thì Sở Phàm mới phát hiện ra căn cứ này khá là rộng, bên trong các lối thông nhau vô cùng nhiều, nếu không phải trí nhớ anh tốt có thể nhớ chính xác lối vào thì e rằng lúc này đã sớm bị lạc rồi.
“Này, cậu là người của phòng thí nghiệm nào vậy, tại sao lại đi linh tinh ở đây thế hả?”
Lúc đó một tiếng quát lớn từ phía sau vang lên.
Sở Phàm quay đầu lại mới phát hiện đó là một đội nhân viên được trang vị vũ khí đầy đủ.
Bọn họ bước nhanh về phía Sở Phàm, ánh mắt cảnh giác không ngừng quan sát anh.
Sở Phàm chỉ vào biển số trước ngực anh, dùng giọng nói khàn đặc nói: “Xin lỗi nhé, tôi thuộc phòng thí nghiệm số tám, tôi vừa vào phòng vệ sinh một lát nhưng lối đi ở đây nhiều quá tôi đi ra đây thì bị lạc đường rồi”. “Phòng thí nghiệm số tám sao?”
Tên đội trưởng của đội vũ trang kia liếc nhìn Sở Phàm rồi nói: “Cậu đợi một lát để tôi xác nhận với phòng thí nghiệm số tám xem sao”.
Nói rồi, hắn ta lấy ra bộ đàm trên người và liên lạc với phòng thí nghiệm số tám, sau khi biết được phòng thí nghiệm của họ đúng là có một người vừa mới ra ngoài thì tên đội trưởng tiểu đội kia mới xua tan mối nghi ngờ đối với Sở Phàm.
“Nghe đây, nơi này không được đi lung tung, mọi người mới chuyển đến đây không lâu có thể chưa nắm được đường đi nếu cứ đi lung tung sẽ có thể bị lạc đấy”.
Tên đội trưởng tiểu đội vừa nhắc nhở Sở Phàm vừa lấy trong túi ra một thiết bị.
Chỉ thấy hắn ta khẽ bấm nút thì trên màn hình của thiết bị liền hiện lên một tấm bản đồ mạng lưới đường đi, còn chính giữa các mạng lưới lúc này đang nhấp nháy bảy đến tám điểm. Sở Phàm thấy rằng những chấm sáng ấy vừa khớp với số lượng người có mặt ở hiện tại.
Xem ra thì trên những bộ đồ bảo hộ này đều được cài đặt thiết bị định vị, may sao lúc này anh không đi lung tung chỉ cần tỏ thái độ mình đang đi tìm đường nếu không thì sớm đã bị phát hiện rồi.
“Phòng thí nghiệm số tám ở phía đằng kia, cậu đi men theo con đường này đi đến ngã ba thứ ba thì rẽ trái rồi đi đến lối thứ tư, sau đó đi tiếp qua năm cái ngã ba nữa rồi lại đếm tiếp đến ngã tư thứ sáu thì rẽ phải, tiếp tục đi năm trăm mét nữa là đến nơi”.
“Phức tạp quá đi mất!”
Sở Phàm lúc này cũng không biết nói sao nữa.
“Thôi được rồi, biết đường rồi thì mau quay về đi, lần sau nếu tiếp tục để bị phát hiện ra đang đi lang thang khắp nơi thì sẽ bị bắt lại đấy nhé!” Tên đội trưởng tiểu đội lạnh lùng nói, sau đó định dẫn đội rời đi.
Sở Phàm thở dài nói: “Thật ngại quá, tôi là người mù đường lúc nãy anh nói nhanh quá tôi còn chưa kịp ghi nhớ đường trở về nữa, hay là anh cho tôi mượn thiết bị kia để tôi tự quay về vậy”.
“Cậu nói cái gì?”
Vừa nghe đến việc Sở Phàm còn dám mượn đồ của hắn thì tên đội trưởng tiểu đội đột nhiên bực tức, hắn giơ nắm đấm lên định dãy dỗ Sở Phàm một bài học.
Nhưng kết quả là sau khi hắn vừa quay người lại thì nằm đấm đã đập vào mặt hắn rồi.
“Mẹ kiếp, mày muốn tạo phản à?”
“Anh em đâu, mau dạy cho nó một bài học đi!”
“Bắt lấy hắn giam vào nhà giam!”
Một đám tiểu đội hùng hổ xông lên định bắt Sở Phàm, nhưng lại bị vài cú đấm của Sở Phàm làm ngã lăn ra đất ngất xỉu. Sở Phàm cướp lấy thiết bị từ trong tay tên đội trưởng tiêu đội rồi lẩm bẩm: “Không ngờ nơi này dưới lòng đất mà còn có cả nhà tù nữa đấy, chưa biết chừng Hoàng Phụng đang bị nhốt ở đó cũng nên, mình phải đi xem thử mới được!”