Chỉ có điều là toàn thân người này đều được bao bọc bởi một lớp vảy giống như một con thằn lằn khổng lồ có thể đi đứng được vậy.
Còn sau lưng hắn lại có một cái đuôi cong lên giống như con bọ cạp, phía đầu tua tủa gai và toả ra ánh xanh sẫm kèm theo nọc độc bên trong.
“Thể loại gì thế này?”
Sở Phàm sững người rồi kinh ngạc nói.
Nếu như không phải anh tận mắt nhìn thấy thì anh cũng không dám tin rằng trên đời này lại có một quái vật như vậy tồn tại, đây cũng không phải là cải trang đóng phim, lẽ nào là dị nhân trong như trong truyền thuyết hay sao?
“Gừ!”
Con quái vật bị Sở Phàm đá cho một cước liền tức giận gầm rú lên.
Ngay sau đó nó liền xông về phía Sở Phàm, đôi móng vuốt phản chiếu ánh sáng màu xanh sẫm hung dữ chộp lấy Sở Phàm.
Sở Phàm lùi lại, ngay khi con quái vật tiến lại gần anh đột nhiên hạ thấp người vung chân hất văng nó xuống đất. “Bụp” một tiếng.
Con quái vật ngã lăn xuống đất, nhưng chỉ trong nháy mắt nó lại đứng dậy phủi phủi lớp bụi trên người như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
“Mẹ kiếp da thịt dày thật”.
Sở Phàm chửi thầm một câu, anh quyết định dốc hết sức lực ra.
Anh vận chuyển nội lực, bàn chân đạp mạnh xuống đất rồi bay lên tạo thành một bóng ảo lao về phía con quái vật.
Bụp bụp bụp!
Những âm thanh của cú đấm đá dồn dập vang lên.
Cơ thể con quái vật tuy cứng như sắt nhưng dưới sự duy trì nội lực thì những cú đấm của Sở Phàm đánh ra không còn là những tiếng “leng keng” trên sắt nữa mà là âm thanh nổ vang âm ỉ.
Con quái vật không ngờ rằng sức mạnh của Sở Phàm lại khủng khϊếp như vậy, hắn bị anh đánh cho lùi lại về phía sau, cơ thể đứng cũng không vững nữa, kèm theo đó là những tiếng gào thét gầm vang vì đau đớn. Cùng lúc đó thì đám người Hứa Vạn Sơn đang ở bên trong phòng điều khiển, qua màn hình camera gắn trên lối đi, họ chăm chú quan sát mọi chuyện đang xảy ra trong lối đi.
Khi bọn họ thấy khí thế dũng mãnh vô địch của Sở Phàm, khi anh có thể đánh cho một con quái vật to lớn cao gần ba mét phải lùi lại phía sau thì trên mặt của tất cả mọi người đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Đội trưởng, anh Sở liệu có phải là con người không vậy?”
Một nhân viên cảnh sát há hốc miệng, giọng điệu kinh ngạc nói.
Lúc này Hứa Vạn Sơn cũng trợn tròn mắt vì ngạc nhiên, anh chỉ biết im lặng quan sát.
Nhưng dù sao thì anh cũng biết Sở Phàm không phải là một người tầm thường nên liền ho khan một tiếng rồi lạnh lùng nói: “Tất cả mọi người nghe kỹ đây, sự việc hôm nay mọi người chứng kiến đều không được phép nói ra bên ngoài, mọi người hiểu chứ?” “Rõ rồi ạ!”
Cả đám cảnh sát lần lượt gật đầu đồng ý.
Bọn họ cũng không phải ngốc nghếch, với năng lực này của Sở Phàm có lẽ sớm đã vượt qua giới hạn của một “người bình thường” rồi, trong lúc này có thể liên quan đến nhiều bí mật mà họ không biết được, nếu nói năng linh tinh sợ rằng họ có thể gặp hoạ thiệt thân cũng nên.
Dù sao thì người xưa cũng thường có câu hoạ từ miệng mà ra.
Hoàng Phụng đứng bên cạnh cũng chăm chú nhìn vào con quái vật hiện lên trên màn hình, không rõ cô đang nghĩ gì nữa.
Bên trong lối đi, Sở Phàm càng đánh càng hăng.
Với thực lực như hiện tại của anh thì hôm nay đã có đối thủ để anh có thể dốc toàn lực đối phó rồi.
Con quái vật này da thịt cứng dày mà còn chịu đòn tốt, hơn nữa tốc độ và sức lực đều rất mạnh, những vẫn còn thua kém so với anh. Chính vì vậy Sở Phàm có thể dốc hết sức lực của mình ra mà không lo bị con quái vật làm đánh bị thương, tưởng rằng chiếc đuôi chứa nọc độc kia vung lên tạo ra âm thanh xé gió vang trời, nhưng Sở Phàm chỉ cần nhẹ nhàng xoay người thì đã có thể tránh được.
Trong chốc lát, con quái vật đã bị Sở Phàm hoàn toàn áp đảo.
“Hú---- Gừ!”
Con quái vật lại nhận thêm một cú đấm khá mạnh vào bụng khiến nó đau đớn phát ra những tiếng gào chói tai.
Thậm chí Sở Phàm còn thấy lớp da ngoài phần vảy cứng dày của nó bị tách ra từng lớp, thấm đẫm chất dịch nhày màu xanh, cảnh tượng đó khiến người khác không khỏi buồn nôn.
Dường như nó biết được mình không phải là đối thủ của loài người này.
Con quái vật mới nhìn Sở Phàm một lúc lâu rồi quay người định chạy.
“Đứng lại đó!” Ánh mắt Sở Phàm lập tức phản ứng lại, anh đang định đuổi theo.
Không đùa được, một con quái vật hung hãn nếu để nó chạy mất e rằng những người dân ở đây sẽ gặp phải nguy hiểm mất.
Và điểm mấu chốt là những cảnh sát bình thường chắc chắn không phải là đối thủ của nó, nếu gặp phải nó thì chắc chắn sẽ bị gϊếŧ hại một cách dã man mà thôi.
Nhưng khi anh đang định đuổi theo thì một bóng người đột nhiên lao từ trong phòng điều khiển ra chặn lại trước mặt anh.
“Tránh ra, sao cô lại ngăn tôi lại chứ?”
Sở Phàm nhìn người phụ nữ trước mặt gấp gáp nói.
Lúc này người đứng chặn trước mặt anh không ai khác chính là Hoàng Phụng.
“Sở Phàm, tôi biết con quái vật lúc nãy là ai rồi, chuyện này anh không cần phải nhúng tay vào nữa đâu!”, Hoàng Phụng bặm miệng, cố nói trong ánh mắt hỗn loạn. “Ý cô là sao, cô biết lai lịch của con quái vật đó á?”
Sở Phàm dừng bước, anh nhìn Hoàng Phụng hỏi một cách ngạc nhiên.
Hoàng Phụng im lặng một lát rồi nói: “Nếu tôi đoán không nhầm thì nó chính là Vương Quyền!”
“Cái gì?”
Khoảnh khắc nghe được điều đó thì không chỉ có Sở Phàm mà cả Hứa Vạn Sơn vừa chạy từ trong phòng điều khiển ra cũng đều bị sốc.
Bọn họ chỉ biết rằng sau khi Hoàng Phụng mất tích thì Vương Quyền vì lo sợ người nhà Hoàng Phụng trách mắng cho nên chỉ còn cách bất chấp đi tìm, nhưng kết quả là anh ta cũng mất tích luôn.
Vốn dĩ sau khi cứu được Hoàng Phụng thì bọn họ còn tưởng Vương Quyền đã chết rồi, nhưng không ngờ anh ta lại biến thành bộ dạng như vậy!
“Nhưng anh ta chẳng phải đang là một con người bình thường sao, tại sao lại trở nên như vậy chứ?”, Hứa Vạn Sơn cảm thấy vô cùng khó hiểu. “Chính là do những thứ thuốc cấm kia!”
Ánh mắt Hoàng Phụng tỏ ra đau khổ, cô lắc đầu nói.
Tuy rằng Vương Quyền cứ luôn bám lấy cô khiến cô vô cùng chán ghét.
Nhưng anh chàng này đã ở bên cạnh cô một thời gian khá lâu và cô gần như đã quen với sự tồn tại của anh ta rồi.
Cho nên khi cô đoán ra con quái vật chính là “Vương Quyền” thì trong lòng cô như vỡ vụn, vô cùng hỗn loạn.
Sở Phàm và Hứa Vạn Sơn lúc này đều chìm trong suy tư.
Trong nhận thức của bọn họ thì thuốc cấm thường là những loại thuốc tạo ra sự thoả mãn và kíƈɦ ŧɦíƈɦ đối với thần kinh con người, cuối cùng bị tổn thương sẽ chỉ là thần kinh não bộ, nhưng bọn họ lại chưa từng nghe đến việc tiêm thuốc cấm còn có thể khiến con người biến thành quái vật được!
Nếu thực sự như vậy thì rắc rối lớn đây, loại quái vật này chỉ có một thôi mà đã khó để đối phó rồi, nếu loại thuốc cấm kia có thể khiến con người biến thành quái vật được lưu thông trong thị trường thì e rằng xã hội loài người sẽ đón nhận một trận tai hoạ khủng khϊếp. “Mọi người cũng không cần phải quá lo lắng đâu, Vương Quyền trở nên như vậy không phải chỉ do thuốc cấm gây ra”.
Có lẽ Hoàng Phụng đã đoán được suy nghĩ của Sở Phàm, nên cô nói tiếp.
“Trước kia để điều tra Lý Ý Đức tôi đã bất cẩn để bọn chúng tóm được, ban đầu hắn định dùng tôi để làm thí nghiệm cho loại thuốc cấm mới nhất, nhưng sau đó điều tra ra được thân phận của tôi thì không những không dám làm gì tôi cả mà còn chăm sóc tôi chu đáo hơn nữa”.
“Nhưng cũng vào lúc đó, Vương Quyền tìm ra nơi này, anh ta vì cứu tôi mới đến đây, anh ta nhát gan như vậy, ham sống sợ chết mới là con người thật của anh ta nhưng giờ anh ta lại...”
Nói đến đây, Hoàng Phụng không kìm được nghẹn ngào, sau đó cô nói tiếp: “Sau đó anh ta cũng bị bắt, thân thế của anh ta không có gì đặc biệt cho nên Lý Ý Đức mới không khách sáo liền đưa anh ta vào làm vật thí nghiệm cho các loại thuốc cấm, tôi nhớ một lần khủng khϊếp nhất đó là một ngày anh ta phải tiêm vào người mười hai mũi thuốc cấm với liều lượng lớn”. “Nếu đổi lại là người khác e rằng đã chết từ lâu rồi, nhưng vì một số nguyên nhận đặc biệt mà Vương Quyền không những không chết mà còn trở nên biến dạng …”