Vừa nghe thấy là thi về kinh doanh, bác Đinh và Minh Khê không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Với thực lực của cao ốc Thiên Môn hiện tại, cộng thêm mối quan hệ tốt đẹp với các dòng họ lớn tại thành phố Vân Hải, có thể nói Sở Phàm đủ sức để đối mặt với đủ loại đối thủ.
“Cậu chủ, vậy chúng ta chủ động tấn công hay im lặng quan sát đây?”
Lúc này, bác Đinh lên tiếng hỏi.
“Chúng ta cứ xem thế nào đã”.
Sở Phàm cười nói: “Với thực lực bây giờ, chúng ta không cần phải tham gia tranh đấu làm gì, chờ các anh chị em kia của cháu loại bỏ bớt các đối thủ không đủ tư cách thì chúng ta ra tay cũng chưa muộn”,
“Thời gian của vòng một là một tháng mà, không cần phải vội vàng làm gì”.
Nghe vậy, bác Đinh và Minh Khê cùng những người còn lại đều gật đầu.
Bọn họ cũng cho rằng nếu ra tay quá sớm thì chẳng có chỗ nào tốt ngoài việc để lộ thực lực của bản thân. Nhỡ bọn họ làm đám người nhà họ Sở kia quá khϊếp sợ dẫn đến liên kết với nhau thì khác nào tự tìm phiền phức cho bản thân đâu?
Nhưng bọn họ không chủ động thì không có nghĩa là các con cháu của nhà họ Sở khác lại không mò đến.
Ngày thứ hai sau khi vòng một bắt đầu, Sở Phàm đã nhận được cuộc gọi của bác Đinh.
“Bác Đinh, có chuyện gì vậy?”
Sở Phàm đang nấu bữa sáng cho Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết, lúc nghe điện thoại thì đột ngột luống cuống, suýt chút nữa đánh rơi điện thoại vào nồi.
“Cậu chủ, một trung tâm thương mại cao cấp của cao ốc Thiên Môn ở khu Hải Đông, thành phố Tô Phương đang bị người khác nhắm vào”, bác Đinh trầm giọng nói.
“Haha, thế mà có người lại ra tay với cháu trước cơ à, tự tin quá nhỉ?”, Sở Phàm nhếch miệng cười rồi hỏi: “Là ai vậy, bác đã tra được chưa?” “Không phải là người của nhánh chính mà là của phân nhánh khác”, bác Đinh bình thản nói.
“Phân nhánh khác á?”
Sở Phàm chau mày, thầm kinh ngạc trong lòng.
Vì nhà họ Sở đã tồn tại lâu đời, nên ngoài những con cháu nhánh chính ra thì gia đình của các anh chị em của Sở Thiên Hùng sau khi rời khỏi nhà họ Sở năm đó cũng tính là phân nhánh của dòng họ.
Và những con cháu ưu tú thuộc những phân nhánh này của nhà họ Sở sau khi hoàn thành thử thách của dòng họ đưa ra thì cũng có tư cách để tham gia vào cuộc đọ sức.
Nhưng nhánh chính và phân nhánh lại khác nhau, trong đám con cháu nhánh chính thì ngoài Sở Phong còn chưa đủ tuổi ra, các anh chị em khác của Sở Phàm đều có thể tham gia cuộc đọ sức chọn ngôi vị thừa kế.
Còn những con cháu thuộc phân nhánh, những người ưu tú xuất sắc không chỉ có vài người. Nhưng mỗi một nhánh đều phải tiến hành tuyển chọn trong nội bộ trước, sau khi chọn ra được người xuất sắc nhất mới có thể đại diện tham gia cuộc đọ sức cho cả phân nhánh của mình.
Và sự khó khăn trong quá trình đó thì khó mà nói hết nổi.
Sở Phàm không ngờ còn chưa chờ cho các anh chị em của anh ra tay với anh, thì đã bị người của những phân nhánh kia nhắm vào rồi.
“Cháu biết rồi, bác gửi tài liệu của đối phương vào điện thoại cho cháu đi, lát nữa cháu sẽ xem sau”, sau khi định thần trở lại, Sở Phàm nhẹ nhàng nói.
Bác Đinh đáp lời rồi cúp điện thoại.
Một lúc sau, điện thoại anh nhận được một email, chính là thông tin về người chủ động làm khó anh lần này.
Đúng lúc Sở Phàm cũng đã làm xong bữa sáng, anh gọi Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết dậy, còn anh thì ăn một thanh quẩy, ngồi trên sofa đọc email mà bác Đinh gửi tới, chậm rãi vừa ăn vừa xem. Đọc kỹ nội dung trong email xong, Sở Phàm ngồi gõ tay vào tay ghế sofa mà ngẫm nghĩ.
Người chủ động ra tay với anh trước lần này chính là một người thanh niên trẻ của một phân nhánh nhà họ Sở, tên là Sở Hồng Vũ.
“Hic... hình như chưa từng nghe đến cái tên này thì phải, sao lại nhắm vào mình thế này, mình còn đang muốn đứng im quan sát đã mà”, Sở Phàm lắc đầu cười rồi tự lẩm bẩm nói mình.
“Anh Sở Phàm, anh đang lẩm bẩm cái gì thế?”
Lúc này, Trần Mộng Dao bưng một bát mỳ trứng đến bên cạnh Sở Phàm rồi ngồi xuống, cô thấy vậy tò mò hỏi.
Sở Phàm cũng không giấu cô, nên đã kể hết mọi chuyện cho cô luôn.
Anh vốn tưởng Trần Mộng Dao sẽ hỏi anh một vài chuyện mang tính chuyên nghiệp một chút, ai dè cô gái này lại hỏi luôn: “Anh Sở Phàm, vì sao tên của anh và tên của các anh em kia của anh đều chỉ có hai chữ, kiểu như Sở Phàm, Sở Vân, Sở Thiên này, còn người của phân nhánh trong dòng họ thì tên lại có ba chữ vậy?” “Khụ Khụ...”
Nghe xong, Sở Phàm suýt nữa thì bị nghẹn luôn miếng quẩy còn nhai dở trong miệng.
Không phải anh kinh ngạc vì cô lại hỏi anh câu hỏi này, mà là kinh ngạc vì sự quan sát nhạy bén của cô.
Quả thực tên của những anh chị em của Sở Phàm đều chỉ có hai chữ.
Đây không chỉ vì bọn họ là anh em của nhau, mà bên trong còn có một nguyên nhân quan trọng khác.
Nhà họ Sở nối tiếp bao đời nay nên trong nội bộ đã quy định rất rõ ràng, giống như tên của các anh em của Sở Phàm chỉ có hai chữ, đó là một trong những đặc trưng của nhánh chính trong dòng họ.
Còn những anh em thuộc phân nhánh của nhà họ Sở, tên có ít nhất là ba chữ.
Nếu có người thuộc phân nhánh nào đặt tên chỉ có hai chữ, thì đó có nghĩa là đã làm nhục sự uy nghiêm của gia chủ.
Một khi bị phát hiện sẽ bị đuổi ra khỏi dòng họ, không còn được dính dáng gì với nhà họ Sở nữa. Nghe thấy vậy, Trần Mộng Dao không khỏi thè lưỡi tỏ vẻ kiêng dè.
Không ngờ lại có kiểu quy định biếи ŧɦái đến vậy, nhà họ Sở là dòng họ lớn được kế thừa hàng trăm năm nay, và những điều nghiêm cấm của nhà họ Sở đúng là phải khiến người ta không thể hiểu nổi.
Đột nhiên, cô hình như nghĩ ra điều gì đó, mặt cô đột nhiên đỏ bừng lên, miệng cô mấp máy muốn nói gì đó nhưng lại không nói ra nổi thành lời.
“Sao thế, em muốn hỏi gì à?”
Sở Phàm nhận ra luôn sự thay đổi trên nét mặt cô gái mà cười hỏi.
“Em...”
Trần Mộng Dao cắn môi rồi lí nhí nói: “Em muốn biết là con của chúng mình sau này thì nên đặt tên như thế nào, có kiểu quy định về số chữ như vậy không?”
Sở Phàm mỉm cười rồi lắc đầu.
“Đồ ngốc, những chuyện này em nghĩ còn sớm quá đấy, em phải xem xem trong lần đọ sức này anh có thắng được không đã”. “Nếu anh thắng, thì anh sẽ là gia chủ kế tiếp của nhà họ Sở, và tên của con chúng mình sẽ chỉ có hai chữ, và con cái của các anh chị em của anh cũng có thể có hai chữ, nhưng chỉ đến đời con của bọn họ thôi, còn đến đời cháu bọn họ thì lúc đó đã chia ra ở riêng rồi, không thể đặt tên bằng hai chữ được nữa”.
Những chuyện kiểu này không giải thích còn đỡ, chứ càng giải thích thì đến Sở Phàm cũng cảm thấy rắc rối.
Nhưng những quy định này đã được nhà họ Sở thực hiện hàng trăm năm nay chứng tỏ nó phải có nguyên nhân nhất định nào đó.
Ví dụ như vì sao những con cháu trong nhánh chính khi đọ sức thất bại tại cuộc thi chọn người thừa kế vẫn có thể tiếp tục giữ thân phận là con cháu thuộc nhánh chính trong nhà họ Sở.
Chắc là vì số lượng người thuộc phân nhánh đông nên sợ uy hϊếp đến địa vị của nhánh chính cũng nên. “Thôi em và chị Tuyết ở nhà chơi, anh đến khu Hải Đông một chút”, ăn nốt miếng quẩy, Sở Phàm đứng dậy nói.
Lần đầu tiên đụng độ với con cháu phân nhánh nhà họ Sở, Sở Phàm vẫn muốn đích thân đến đó xem sao.
Nếu thấy thực lực bình thường thì anh bỏ về luôn, giao cho đàn em xử lý là được.
Nếu có chút thú vị, thì anh không ngại mà cọ sát một phen với người anh họ Sở Hồng Vũ của anh.
Dù sao giờ mới bắt đầu, chắc không có ai lại chen vào cuộc đọ sức của người khác, vì bọn họ một khi nhúng tay vào cũng chính là khiến bản thân dễ rơi vào tình trạng hai đầu đều có địch.
Sở Phàm thì không hề lo sẽ có người đến làm loạn cả.