Chàng Rể Phi Thường

Chương 460: Muốn hắn ta chết



“Giả vờ làm bạn trai cô?”

Sở Phàm ngẩn người, ngờ vực hỏi lại.

“Có vấn đề gì không?”

Cô gái nhíu mày, giọng nói thêm phần lạnh lùng.

“Không thành vấn đề, chỉ cần chuyển khoản xong tôi đảm bảo sẽ diễn tốt vai mà cô muốn”.

Sở Phàm cười khì, vỗ ngực nói.

Đôi mắt đằng sau cặp kính râm kia nhìn Sở Phàm một cái, sau đó cô lấy điện thoại ra, sau khi hỏi số tài khoản của anh thì đã chuyển khoản ngay năm mười nghìn tệ cho anh.

Sở Phàm thấy điện thoại có tin nhắn tới, anh sững sờ nhìn cô gái rồi cười: “Cô cứ chuyển khoản như vậy mà không sợ tôi chạy sao?”

“Ở khu Hải Đông, anh không có năng lực thoát khỏi tay tôi”.

Cô gái cười khẩy, sau đó khoác cánh tay Sở Phàm, đi thẳng về phía trước, nói: “Đi thôi, bố tôi đang đợi tôi rồi, ông còn cho người giám sát tôi nữa, sợ tôi chạy mất, vừa nãy cảnh hai chúng ta ôm nhau, chắc chắn bố tôi đã nhìn thấy, thế nên bây giờ anh muốn chạy cũng không còn cơ hội nữa rồi”.
Nghe vậy, Sở Phàm nhếch miệng khẽ cười.

Khách sạn Minh Hải.

Dưới sự dẫn đường của cô gái, Sở Phàm đi tới phòng tổng thống ở tầng cao nhất.

Trên đường đi, anh đã biết tên cô, cô tên là Tô Yên Nhiên.

Bố cô là Tô Nhung Mã, là đại gia số một của khu Hải Đông, trùng hợp nữa là Hoành Nhuận Tân Thiên Địa hiện đang do nhà họ Tô quản lý.

Nói cách khác, lý do Sở Phàm đồng ý giả làm bạn trai của Tô Yên Nhiên một cách dứt khoát như thế là vì anh đọc được thông tin nhà Tô Nhung Mã ở trên báo rồi.

Lúc Tô Yên Nhiên tới tìm anh, tờ báo mà anh cầm trong tay lại vừa hay có ảnh của Tô Yên Nhiên.

Lần này đúng là chẳng tốn chút công sức nào mà vẫn được việc.

Anh còn đang sầu não làm thế nào gặp được Tô Nhung Mã mà không để lộ thân phận đây, không ngờ lại có thể gặp mặt theo cách này, đúng là số trời đã định sẵn rồi.
“Bố, con tới rồi”.

Trong phòng, một người đàn ông trung niên, tóc mai hai bên đều đã bạc trắng đang nói cười cười nói nói với một người đàn ông mặc đồ Armani, trên đầu vuốt keo bóng nhẫy.

Khoảnh khắc Tô Yên Nhiên dẫn Sở Phàm vào phòng, không khí vốn đang hòa hợp bỗng chốc trở nên ngượng ngịu.

Tô Nhung Mã liếc mắt một cái, chỉ nhìn về phía con gái Tô Yên Nhiên mà không hề liếc Sở Phàm một cái, nói: “Yên Nhiên, bố đã bảo con đến sớm mà cứ lề mề, lần này bỏ qua, lần sau không có chuyện như thế nữa đâu đấy!”

“Nhanh tới đây, bố giới thiệu cho con biết, đây là Khâu Bình Tân, cậu nhủ nhà họ Khâu, cũng chính là người thừa kế số một của dòng họ hàng đầu khu Phú Yên. Bố con nhắm biết bao nhiêu chàng trai cho con nhưng vẫn cảm thấy cậu Khâu hợp với con nhất, con đừng đứng ở đó nữa, mau lại đây”, Tô Nhung Mã cười nói.
Khâu Bình Tân ngồi bên cạnh, tuy gương mặt đang nở nụ cười nhưng sự lạnh lùng trong ánh mắt không thể che giấu được, nhìn Sở Phàm chằm chằm.

Nếu Sở Phàm là sinh viên mới tốt nghiệp đại học thật thì e là sợ run người rồi.

Dù gì thì dòng họ hàng đầu với lại người thừa kế gì đó không phải là điều mà “sinh viên” chưa trải sự đời có thể tưởng tượng ra được.

Nhưng với kinh nghiệm sống của Sở Phàm hiện nay, đừng nói là những người thừa kế, cho dù gia chủ của nhà họ Khâu có đứng trước mặt anh thì anh vẫn sẽ ung dung như vậy.

“Bố, con đã có bạn trai rồi, bố đừng giả vờ không nhìn thấy anh ấy có được không?!”

Tô Yên Nhiên nhíu mày, khó chịu nói.

Sau đó cô khoác tay Sở Phàm đi tới trước mặt Tô Nhưng Mã, chỉ vào anh nói: “Bố, đây chính là Sở Nam, bạn trai của con, bọn con quen nhau hồi học đại học, sau đó thì khi đi phỏng vấn anh ấy lại trùng hợp phỏng vấn vào công ty con, con với anh ấy qua lại cũng hơn một năm, bọn con thấy hợp nhau nên đã xác định quan hệ rồi”.
Nghe xong, mặt Tô Nhung Mã lập tức sa sầm xuống.

Ban đầu ông ta đã giả vờ không nhìn thấy Sở Phàm là muốn cho Tô Yên Nhiên một cơ hội, muốn cô bỏ tay khỏi tay Sở Phàm, ngoan ngoãn đi tới.

Nhưng thật không ngờ cô gái này lại ngốc nghếch đến thế, ông ta đã nói rõ ràng như thế rồi, chẳng nhẽ cô vẫn chưa hiểu mức độ nghiêm trọng của sự việc à?

Nhưng Tô Yên Nhiên lại không hề hiểu ý của bố mình.

Cô nghĩ là Tô Nhung Mã không tin quan hệ giữa cô và Sở Phàm nên mới kiễng chân lên, hôn nhẹ vào má Sở Phàm, làm nũng nói: “Thực ra tối qua con không về nhà là vì ở khách sạn với anh ấy, không tin bố có thể kiểm tra lại, con dùng chứng minh thư để thuê phòng, loại phòng dành cho các đôi đang yêu, con còn cả hóa đơn nữa, bố có muốn xem không?”

“Xằng bậy!!”

Cuối cùng Tô Nhung Mã cũng không che giấu nổi sự phẫn nộ, ông ta đứng bật dậy, định đáp ngay một cái bạt tai vào mặt Tô Yên Nhiên.
Tô Yên Nhiên sững sờ, không ngờ người bố trước giờ luôn yêu thương mình lại bỗng dưng đánh mình.

Đúng lúc cô nhắm mắt để chuẩn bị đón nhận cú bạt tai thì lại không cảm nhận được sự đau đớn như dự tính, cô mở mắt ra thấy Sở Phàm không biết từ lúc nào đã đưa tay ra, nắm chặt lấy cổ tay bố cô.

“Sở… Sở Nam, anh?”

Tô Yên Nhiên không ngờ “bạn trai hờ” mà cô vừa tìm được lại dũng cảm ra tay cứu cô.

Tô Nhung Mã càng không ngờ tới thằng nhóc mới chỉ vừa tốt nghiệp đại học, trông vẫn còn non nớt này lại dám ra tay với mình!

“Thằng ranh con, muốn chết phải không!!”

Tô Nhung Mã trợn mắt gào lên, cặp mắt đỏ ngầu những tia máu.

“Thưa ông, có chuyện gì thì từ từ nói, vội vàng động tay không hay đâu”, Sở Phàm cười tươi nói, nụ cười của anh mang vẻ bông đùa.
“Đúng là chán sống, vốn dĩ tôi thấy cậu là kẻ vô tội, định sẽ tha cho cậu, nếu cậu đã muốn chết thì đừng trách người khác!”, Tô Nhung Mã không hề nghe Sở Phàm nói gì, giọng nói khàn khàn của ông ta vang lên.

Ông ta nhìn Khâu Bình Tân bên cạnh, anh ta nhún vai, nói: “Bác Tô không cần quan tâm tới cháu, cháu chỉ thích Yên Nhiên mà thôi, hiện giờ Yên Nhiên vẫn còn trẻ, phạm sai lầm cũng không sao, cháu không quan tâm, còn về thằng cha này, bác muốn xử lý thế nào thì cứ làm như thế, cháu không can thiệp vào. Đương nhiên, nếu như tên này biến mất được thì là tốt nhất”.

Nghe vậy Sở Phàm không khỏi than thầm, tên Khâu Bình Tân này đúng là kẻ miệng nam mô bụng một bồ dao găm.

Nói thì kêu không can thiệp, không quan tâm chứ thực ra trong lòng vẫn muốn anh chết!

Nhưng nghĩ cũng phải, bất kỳ ai khi biết được người con gái mình yêu thương bị thằng đàn ông khác động vào đều muốn cho hắn biến mất khỏi thế giới này.
Chỉ có như vậy, bọn họ mới không thể nhớ lại những chuyện nhục nhã kia.

“Ừ, bác Tô biết, hôm nay bác Tô sẽ cho cháu một lời giải thích chính đáng!”, Tô Nhung Mã sa sầm mặt, sau đó nói vọng ra ngoài: “Đại Pháo, vào đây!”

Vừa dứt lời, một tên đầu trọc, to lớn, đầu trâu mặt ngựa đi vào.

“Thưa ông, ông có gì căn dặn?”

Tên đầu trọc kia đi tới trước mặt Tô Nhung Mã, thì thầm.

“Xử lý thằng nhóc này đi, làm sạch sẽ vào, đừng để lại bất kỳ dấu vết gì”, Tô Nhung Mã khinh bỉ liếc Sở Phàm một cái, giọng lạnh lùng ra lệnh.

“Rõ!”

Tên đầu trọc nhận lệnh, không hề do dự đồng ý.

Sau đó “xoạt” một tiếng, hắn rút ra một khẩu súng đen ngòm, nhắm thẳng vào đầu Sở Phàm!