“Cô Tô, đây là?”, Sở Phàm nhìn cô gái với vẻ nghi ngờ.
“Có lẽ cậu chủ không phiền nếu để tôi làm trợ lý tạm thời của cậu chứ?”, Tô Yên Nhiên căng thẳng nhìn người đàn ông, cô ấy sợ bị từ chối.
Sở Phàm lắc đầu cười, lập tức nói: “Được thôi, vừa hay lần này tôi đi gấp, không dẫn theo trợ lý, nếu cô muốn thì đi theo”.
Vừa dứt lời, Sở Phàm khẽ phất tay.
Người vệ sĩ lập tức khởi động xe, lái về phía trước.
“Cậu chủ, bây giờ cậu định đi đâu?”, Tô Yên Nhiên ngồi bên cạnh Sở Phàm, tò mò hỏi.
“Đi gặp người anh em chưa từng gặp”, Sở Phàm điềm nhiên nói.
Người anh em chưa từng gặp sao?
Tô Yên Nhiên hơi ngạc nhiên, cô ấy không hiểu ý tứ câu nói của anh.
Nhưng cô rất biết điều, không cố gặng hỏi cho bằng được, vì dù sao mối quan hệ giữa cô và Sở Phàm rất bình thường, nếu như hỏi quá nhiều e rằng sẽ ảnh hưởng tới hình tượng của cô trong mắt Sở Phàm. Chẳng bao lâu sau, chiếc xe đã tới một khách sạn cao cấp có tên là Thiên Phong Hải Vực.
Sở Phàm và Tô Yên Nhiên bước xuống xe, hai vệ sĩ đeo kính râm bước tới, cung kính nói: “Cậu hai, cậu chủ nhà tôi đã đợi cậu lâu rồi, xin mời đi theo chúng tôi”.
“Được”.
Sở Phàm gật đầu, ra hiệu cho bọn họ dẫn đường.
Hai tên vệ sĩ tỏ ra do dự, sau đó bèn nói: “Cậu hai, nếu cậu không phiền thì có thể để chúng tôi kiểm tra người được không, chúng tôi phải đảm bảo sự an toàn cho cậu chủ mình”.
“Kiểm tra người tôi sao?”
Sở Phàm cười xòa, sau đó dang tay ra: “Tôi sẽ đứng im, các anh cố gắng kiểm tra cho kỹ, nhưng tôi nói trước, nếu xảy ra sự cố gì thì đừng có trách tôi đấy”.
Hai tên vệ sĩ nghe thấy vậy nhưng không để tâm mà tiến tới định lục soát người Sở Phàm. Kết quả là bọn họ còn chưa chạm được vào người Sở Phàm thì một tia sáng sắc lạnh đã quét qua.
“Á!”
Tiếng thét thảm thiết vang lên, cổ tay của hai tên vệ sĩ đưa về phía Sở Phàm đã biến mất hoàn toàn.
Máu tươi đổ xuống, hai tên vệ sĩ ôm chặt cổ tay, nhìn Sở Phàm và hai vệ sĩ lạnh như băng của nhà họ Sở ở phía sau với vẻ kinh hãi.
“Tôi nói rồi, có thể kiểm tra người tôi, nhưng hậu quả thì tự chịu”.
Sở Phàm nhếch miệng, cười nham hiểm với hai tên vệ sĩ.
Sau đó anh đi thẳng vào bên trong Thiên Phong Hải Vực.
Lúc này, bên trong một căn phòng được trang trí vô cùng tao nhã ở tầng năm của Thiên Phong Hải Vực.
Một thanh niên mặc trang phục Versace, đầu tóc bóng mượt đang ngồi phía sau một chiếc bàn vuông nhỏ, thưởng thức trà ngon với thần thái ung dung, tự tại.
Ở những chiếc bàn vuông khác cũng có những thương nhân giàu có ăn mặc sang trọng đang ngồi, nếu có người bản địa của khu Hải Đông ở đây thì chắc chắn có thể nhận ra những thương nhân này đều là những nhân vật có tiếng mà ai ai cũng biết ở khu Hải Đông này. “Cậu Sở đúng là thông minh, lần này ra tay với tên Sở Phàm kia chắc chắn khiến hắn còn không kịp phản ứng”, một người đàn ông trung niên với mái tóc lưa thưa cười nói.
“Đúng vậy, có lẽ lần này cậu ta vội tới là để cầu xin cậu Sở của chúng ta đấy, ha ha ha?”
“Tôi khinh thường những kẻ từ nhỏ được sống trong nhung lụa, cứ tưởng mình là hạng sang, cậu Sở của chúng ta mới thật sự là người xuất chúng, và chắc chắn cũng sẽ là người chiến thắng trong cuộc tranh tài tìm ra người thừa kế lần này!”
Đám đông nói liến thoắng, sợ không kịp nịnh thì sẽ khiến Sở Hồng Vũ không vui.
Sở Hồng Vũ khẽ mỉm cười, nhìn đám đông nói: “Mọi người đừng đắc ý quá, mặc dù người em họ của tôi không là gì đối với các anh em khác trong dòng họ nhưng nhánh chính vẫn cứ là nhánh chính, bọn họ có được nguồn tài nguyên từ nhánh chính nên không phải là người mà những anh em thuộc nhánh phụ như chúng ta có thể so sánh được”. Anh ta nói nghe có vẻ rất khiêm tốn nhưng từng chữ đều chất chứa sự đố kỵ và bất mãn đối với ‘con cháu nhánh chính’
Rõ ràng là anh ta cũng cho rằng, nếu Sở Phàm không xuất thân từ nhánh chính thì chẳng có gì có thể so sánh được với anh ta, còn trong cuộc tranh tài tìm ra người thừa kế lần này, anh ta sẽ dùng hành động để chứng minh năng lực của mình có thể vượt xa cái gọi là “con cháu nhánh chính”.
“Được rồi, lần này muốn nuốt gọn Hoành Nhuận Tân Thiên Địa thì khá tốn công sức đấy, mọi người đừng quá khinh suất”.
Lúc này, Sở Hồng Vũ nâng chén trà, mời những thương nhân ngồi xung quanh cùng thưởng thức, theo như những gì anh ta biết thì Sở Phàm không phải là người dễ nhận thua, dù cho tình hình hiện tại của Hoành Nhuận Tân Thiên Địa khá tệ thì anh cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ. Vậy nên Sở Hồng Vũ đã chuẩn bị đánh một trận ác liệt, chỉ cần có thể gặm được cục xương Hoành Nhuận Tân Thiên Địa thì anh ta có thể ra oai uy hϊếp đám “con cháu nhánh chính” rồi.
Đồng thời điều đó cũng giúp động viên những con cháu nhánh phụ, để bọn họ hiểu rằng con cháu nhánh chính không mạnh tới mức mà họ không thể đánh bại.
Mà bọn chúng chỉ là một đám hưởng nhiều tài nguyên hơn, còn năng lực thì tầm thường chứ chẳng có gì để vênh váo.
Nhưng chưa đợi đám thương nhân kia kịp nâng chén thưởng trà thì tiếng gõ cửa đột ngột vang lên.
Sở Hồng Vũ chau mày, cảm thấy rất khó chịu khi có người quấy rầy anh ta lúc này, nhưng để thể hiện mình là người văn minh thì anh ta vẫn hắng giọng, điềm đạm nói: “Mời vào”.
Cánh cửa được mở ra, một cô gái mặc trang phục thư ký gợi cảm bước vào. Cô ta chậm rãi bước tới bên cạnh Sở Hồng Vũ, nói giọng dịu dàng: “Cậu Sở, người của chúng ta đưa tin tới, nói là đã hoàn thành việc mua bán Hoành Nhuận Tân Thiên Địa rồi ạ”.
“Cô nói cái gì?”
Vừa nghe thấy vậy, Sở Hồng Vũ không những không vui mà còn kinh ngạc hỏi ngược lại.
Cô thư ký giật mình nhưng vẫn lặp lại một lần nữa: “Hoành Nhuận Tân Thiên Địa đã được hoàn thành mua bán rồi ạ, bây giờ trung tâm thương mại cao cấp đó là của chúng ta ạ”.
“Không thể nào?”
Sở Hồng Vũ đứng bật dậy, vẻ mặt nặng nề.
“Theo như tôi biết thì chắc chắn Sở Phàm không phải là loại người dễ thỏa hiệp khi gặp rắc rối, cậu ta không thể nào nhường một trung tâm cao cấp đang yên đang lành như vậy cho tôi được, chắc chắn là có âm mưu ở đây!’
Vừa nói Sở Hồng Vũ vừa đi đi lại lại trong phòng. Đám thương nhân thấy vậy bèn nhao nhao lên tiếng an ủi.
“Cậu Sở, không chừng đúng là cái tên Sở Phàm đó thỏa hiệp thật, cậu đừng quá lo lắng”.
“Đúng vậy đấy cậu Sở, lần này cậu giáng một đòn như trời đánh khiến cậu ta không kịp đỡ, không biết chừng cậu ta không kịp phản ứng thật”.
“Cậu Sở, tôi nghe nói trước đây khi thực tập trong dòng họ, cậu ta đã trở thành con rể của một hộ gia đình nhỏ, có khi tính cách và sự tôn nghiêm của cậu ta đã bị dùng hết ở lần thực tập đó rồi cũng nên, cậu đừng quá lo lắng!”
“Không!”
Sở Hồng Vũ khẽ gầm lên, lắc đầu nói: “Các anh không hiểu cậu ta, các anh không hiểu, cậu ta không dễ dàng nhận thua như vậy đâu! Tại sao cậu ta lại nhường trung tâm đó cho tôi, rốt cuộc cậu ta định giở trò gì”.
“Bởi vì định tặng anh một món quà ra mắt đó mà”. Sở Hồng Vũ vừa dứt lời thì có tiếng cười khinh thường từ ngoài cửa truyền vào.
Ngay sau đó, Sở Phàm dẫn Tô Yên Nhiên từ ngoài sải bước đi vào trong.
“Anh họ Hồng Vũ, lần đầu gặp mặt, mong được quan tâm”.
Sở Phàm bước tới trước mặt Sở Hồng Vũ, nhếch miệng cười, đưa tay ra trước mặt người đàn ông đang sững sờ kia.