“Vậy anh Sở Phàm định làm thế nào?”, Trần Mộng Dao lại hỏi.
“Đương nhiên là nghênh chiến rồi”.
Sở Phàm nâng chén trà, nhấp một ngụm: “Nếu đây đúng là thủ đoạn của con cháu nhà họ Sở nào khác thì chắc chắn Thẩm Lăng Khê và công ty giải trí Hành Tinh không phải là đối thủ của họ”.
“Nhất định phải nghênh chiến chứ!”
Trần Mộng Dao lấy lại tinh thần, kéo cánh tay Sở Phàm nói: “Lăng Khê là ngôi sao mà em thích nhất, lần này cô ấy chịu thiệt thòi như vậy, đến cả em cũng nóng ruột thay cho cô ấy”.
Sở Phàm cười đồng ý.
Sáng sớm ngày hôm sau, Sở Phàm đã tới thẳng công ty giải trí Hành Tinh mà không đợi Lục Bình phải gọi điện.
Nhân viên công ty đều tỏ ra kinh ngạc khi nhìn thấy cậu chủ trịch thượng tới sớm như vậy.
“Mọi người đứng ngây ra đó làm gì, làm việc của mình đi, tôi tới tìm Lục Bình”, Sở Phàm cười nói. “Báo cáo cậu chủ, tổng giám đốc Lục đã tới sân bay đón Thẩm Lăng Khê và mấy người Thất Nguyệt, có lẽ đang trên đường về rồi ạ”, một nữ quản lý ăn vận chỉnh chu nói.
Sở Phàm gật đầu, sau đó tới phòng tập vũ đạo thăm Tôn Tuyết.
Lúc này, Tôn Tuyết đang chăm chỉ luyện tập theo thầy giáo, cô ấy tập vài động tác vũ đạo, thậm chí còn không phát hiện ra Sở Phàm đã tới.
Tôn Tuyết mặc trang phục vũ đạo bó sát, để lộ ra những đường cong quyến rũ, động tác đung đưa trông vô cùng mê hoặc.
Không thể phủ nhận, Tôn Tuyết không chỉ xinh đẹp, vóc dáng quyến rũ mà đến động tác vũ đạo cũng rất khá, cơ thể cô ấy hết sức mềm dẻo, như vậy sẽ khiến cho việc luyện tập trở nên dễ dàng hơn nhiều.
Người quản lý vốn định mời Sở Phàm vào trong xem nhưng Sở Phàm đã từ chối. Lúc này Tôn Tuyết đang tập trung cao độ, nếu bị quấy rầy thì không tốt chút nào, dù sao sau này còn nhiều thời gian nên không gấp.
Đợi khi anh quay trở về phòng làm việc ở dưới lầu thì xe của Lục Bình cũng đã về tới nơi.
Do xảy ra chuyện về ‘người bạn trai cũ’ nên lần này ba cô gái Thẩm Lăng Khê về nước đã cố ý về lệch ngày so với dự định trước đó để không bị truyền thông chặn lại.
Sở Phàm không khỏi cảm thấy bùi ngùi khi nhìn thấy ngôi sao quốc tế bước ra khỏi xe với bộ dạng chật vật.
“Cậu chủ, sao cậu tới sớm vậy?”
Lục Bình tinh mắt, từ xa đã nhìn thấy Sở Phàm đứng trước cửa công ty bèn vội vàng chạy tới hỏi.
Ba cô gái Thẩm Lăng Khê, Liễu Thất Nguyệt và Sở Khả Khả cũng vội vàng đi tới.
“Sở….Cậu chủ”.
Thẩm Lăng Khê vốn định hét lớn ‘Sở Phàm’, nhưng khi từ đầu tiên vừa thốt ra thì cô ấy bèn miễn cưỡng thay đổi cách xưng hô. Nhìn ánh mắt né tránh của cô gái, Sở Phàm hiểu ngay là có những chuyện cô ấy không muốn để người ngoài biết.
“Đừng đứng ở đây nữa, ba người ngồi máy bay lâu như vậy, về phòng mình nghỉ ngơi chút đi, sau khi ăn trưa xong chúng ta sẽ thảo luận về việc ứng phó thế nào với chuyện lần này”, Sở Phàm mỉm cười, nói với ba cô gái.
“Đúng vậy, tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của cậu chủ, Lăng Khê, Nguyệt Nguyệt, Tiểu Khả, mọi người đi nghỉ ngơi đi, giao lại hành lý trợ lý là được”, Lục Bình cũng bổ sung thêm một câu.
Ba cô gái cũng không hề từ chối, sau khi đưa hành lý cho trợ lý, ba cô bèn trở về phòng của mình nghỉ ngơi cùng với người quản lý.
“Lục Bình, ông đi với tôi”.
Sở Phàm nhìn Lục Bình, phất tay với ông ấy.
Lục Bình lập tức đi theo, hai người tới phòng làm việc của anh, Sở Phàm ngồi xuống bàn làm việc, hỏi thẳng: “Rốt cuộc sự việc là như thế nào, ông nói sơ qua cho tôi đi”. “Vâng, cậu chủ”.
Lục Bình đứng trước bàn làm việc, sắp xếp lại câu từ rồi chậm rãi lên tiếng: “Thực ra người đàn ông trên mạng đúng là bạn trai cũ của Lăng Khê!”
Sở Phàm nhướn mày, không nói gì, ra hiệu cho Lục Bình tiếp tục.
“Nhưng Lăng Khê chưa từng có cử chỉ tiếp xúc thân mật nào với tên đó, cùng lắm chỉ mới nắm tay mà thôi”, Lục Bình tiếp tục nói.
“Ai có thể chứng minh được điều đó?”
Sở Phàm hỏi.
“Haizz, điều này thì không có cách nào chứng minh được, hơn nữa dù có chứng minh thì người đã không tin vẫn sẽ không tin”, Lục Bình cười khổ.
“Điều đó thì không cần phải lo”.
Sở Phàm gạt tay,
“Người tin tưởng Lăng Khê thì chúng ta không cần nói tới vì họ vẫn sẽ tin tưởng cô ấy, còn người không tin thì dù ông có nói gì họ cũng không tin, bọn họ không nằm trong phạm vi cần phải cân nhắc của chúng ta, thứ chúng ta giành lấy chính là những người bán tín bán nghi kia, thái độ của bọn họ sẽ quyết định chuyện này có thể nhanh chóng lắng xuống hay không”. Những người tin tưởng Lăng Khê là fan hâm mộ thật sự của cô ấy.
Những người không tin thì ngoài một lượng nhỏ antifan, phần lớn còn lại là đám gõ bàn phím mà đối thủ thuê mướn.
Những người thật sự cần cân nhắc để giành lấy chính là những người bán tín ban nghi kia.
Bọn họ được gọi là đám hóng hớt trên mạng, hơn nữa còn là một tập thể hùng hậu và lớn nhất nữa, nếu có được sự thấu hiểu và ủng hộ của bọn họ thì cái đám antifan và gõ phím kia có tích cực kiểu gì cũng vô ích.
“Nếu đã vậy thì tôi biết phải đối phó như thế nào rồi”.
Lục Bình mỉm cười, nói: “Lăng Khê và bạn trai cũ của cô ấy là bạn học hồi cấp ba, nhưng thời đi học Lăng Khê vốn là học sinh ngoan điển hình, mặc dù bạn trai cũ của cô ấy là một nhân vật có tiếng trong trường nhưng cô ấy chưa bao giờ nhận lời của đối phương, cho tới sau khi kết thúc thi cuối cấp, Lăng Khê mới mềm lòng đồng ý làm bạn gái của anh ta”. “Đáng tiếc, khi đó họ sắp khai giảng đại học nên hai người chỉ tìm hiểu đúng một tuần, hơn nữa còn thuộc kiểu rất giữ chừng mực, ngoài nắm tay đi dạo thì căn bản không hề xảy ra bất cứ chuyện gì”.
“Buối tối hôm trước ngày khai giảng, bạn trai cũ hẹn Lăng Khê ra ngoài, định nhân cô hội để quan hệ với cô ấy, bởi vì hai người không chỉ đăng ký hai trường đại học khác nhau mà còn học ở hai đầu Nam Bắc, đối phương sợ sau khi mỗi người một nơi, Lăng Khê sẽ xa mặt cách lòng nên định chiếm hữu cô ấy”,
“Nhưng cuối cùng…”
“Nhưng cuối cùng người đàn ông không thành công, Lăng Khê cầu cứu người qua đường, thoát khỏi tên khốn đó, hơn nữa còn chia tay anh ta đúng không”, Sở Phàm tiếp lời.
“Cậu chủ, sao cậu biết vậy?”
Lục Bình kinh hãi nhìn Sở Phàm và hỏi. Sở Phàm bứt tóc, tỏ ra khó chịu.
Bởi vì người qua đường mà Thẩm Lăng Khê cầu cứu chính là anh.
Chỉ có điều khi đó anh cũng còn quá trẻ, lần đó anh xuất hiện ở đấy cũng chỉ đơn giản là vì nghịch ngợm lén chạy ra ngoài chơi, kết quả, khi đi qua công viên vào giữa đêm thì nghe thấy có người kêu cứu.
Anh chạy tới thì thấy Thẩm Lăng Khê đang bị một người đàn ông đè xuống bãi cỏ, quần áo bị xé ra, để lộ nội y màu đen và làn da trắng nõn.
Tuổi trẻ nhiệt huyết như Sở Phàm nào có thể mặc kệ sự việc như vậy mà không quản, anh lao lên vừa đấm vừa đạp vào cha nội kia, thành công trong việc cứu Thẩm Lăng Khê khỏi móng vuốt của tên khốn đó, hơn nữa để thể hiện phẩm chất cao quý của người quân tử, anh không hề nhìn Thẩm Lăng Khê trong suốt quá trình xảy ra sự việc, dù sao lúc này vải vóc đâu đủ che thân cô gái, để lộ ra cảnh xuân phơi phới ngay trước mặt anh nữa. Cho tới khi Sở Phàm đưa Thẩm Lăng Khê tới nơi an toàn thì anh mới liếc nhìn cô gái, từ đó anh nhớ luôn khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành của cô.
Sau đó, Sở Phàm đón nhận việc thực tập của dòng họ nên bị đẩy vào nhà họ Trần của thành phố Vân Hải, lâu dần, anh thậm chí quên đi sự việc trên, nếu Lục Bình không nhắc lại, cộng với việc anh thường xuyên quan tâm tới Thẩm Lăng Khê thì anh đã quên luôn rằng mình đã từng có một giai thoại anh hùng cứu mỹ nhân đẹp như thế.