Chàng Rể Phi Thường

Chương 480: Thiên thần và ác ma



Bọn họ biết rất rõ, Tăng Y Y không thể nào là cái bóng của Thẩm Lăng Khê mãi được, nếu vậy thì cô ta sẽ không có cơ hội nào để vượt qua Thẩm Lăng Khê.

Sớm muộn gì Tăng Y Y cũng phải thay đổi nên bọn họ đã chuẩn bị từ trước.

Nhưng thật không ngờ sự thay đổi của Tăng Y Y lại xuất hiện vào giây phút này, hơn nữa còn thay đổi 180 độ như vậy, nhìn cảnh xuân phơi phới đầy mê hoặc từ cơ thể cô gái, khán giả bên dưới sân khấu bỗng đơ người, quên cả hoan hô cổ vũ.

Sau đó phải nhờ tới mấy tiếng reo hò thì tiếng vỗ tay và cổ vũ mới lại nổi lên.

Âm nhạc vang lên đầy rung động, ánh mắt của Tăng Y Y cũng trở nên quyến rũ hơn, cô ta bắt đầu lắc lư cơ thể theo điệu nhạc, toát ra sự gợi cảm mê người.

Đây là lần đầu tiên cô ta thử nghiệm thay đổi phong cách, hơn nữa còn thay đổi ngay tại buổi nhạc hội, cô ta đánh cược cũng khá lớn nhưng đến cuối cùng thì kết quả như này cũng chấp nhận được.
Phần lớn khán giả vẫn có thể chấp nhận phong cách này nhưng có một số ít bộ phận thì tỏ ra hơi khó chịu.

Lý do bọn họ thích Tăng Y Y là vì sự thuần khiết và trong sáng ban đầu của cô ta, còn nếu muốn xem phong cách này ấy mà, chẳng phải nên xem những nhóm nhạc chân dài, hở ngực bên Cao Lệ sao? Như này có gì đáng để xem chứ?

Bộ phận nhỏ này cảm thấy khó chịu nên đã quay đầu rời khỏi buổi nhạc hội.

Cảnh tượng đó đương nhiên đập vào mắt Sở Phi Phàm, nhưng cậu ta cũng đã dự đoán trước được, Tăng Y Y thay đổi phong cách là do cậu ta đề xuất, sẽ mất đi một bộ phận fan là điều bình thường, lúc này những người còn ở lại chắc chắn chính là fan trung thành của Tăng Y Y.

Số lượng fan giảm đi, nhưng chất lượng thì lại tăng lên.

Có được nhóm người này ủng hộ, tin rằng sau khi buổi nhạc hội kết thúc, chắc chắn fan của Tăng Y Y và fan của Thẩm Lăng Khê sẽ xảy ra một cuộc khẩu chiến, vậy thì đây chính là đội quân chủ lực của bọn họ!
Sở Phi Phàm đắc ý cười lạnh lùng.

Cùng lúc này, ở phía bên sân vận động, Sở Phàm cũng đã nhận được tin tức.

Anh cầm Ipad trong tay, theo dõi Tăng Y Y lắc người quyến rũ trên sân khấu, tư thế gợi cảm gọi mời đám khán giả phía dưới khiến anh cảm thấy buồn cười.

Anh vốn tưởng Sở Phi Phàm là tên có não, giờ hóa ra cậu ta cũng chỉ đến vậy mà thôi.

Phong cách của người nghệ sĩ đương nhiên có thể thay đổi nhưng những người khác khi làm vậy đều phải thử nghiệm hoặc là thay đổi từ từ từng bước một.

Tục ngữ có câu ‘dục tốc bất đạt’, tương tự, làm gì có ngôi sao này thành công ngay trong lần đầu thay đổi hình tượng chứ.

Nhất là thuần khiết và gợi cảm vốn là hai phong cách đối lập nhau, thay đổi chóng mặt như vậy thì khả năng bị hất ra đường cao tới tám mươi phần trăm.
“Cậu chủ, cô Tôn tới rồi ạ”.

Lúc này, một giọng nói từ ngoài phòng nghỉ truyền vào.

Sở Phàm tắt theo dõi trực tiếp, điềm nhiên nói: “Vào đi”.

Vừa dứt lời, bóng hình Tôn Tuyết mặc đồ da bước vào trong.

“Cậu chủ, cậu tìm tôi ạ?”, cô ấy chớp chớp đôi mắt long lanh, nhìn Sở Phàm nói.

Sở Phàm gật đầu, sau đó cười: “Có lẽ người quản lý đã nói cho cô biết tôi tìm cô là có việc gì rồi phải không?”

“Cô ấy có nói nhưng tôi không dám tin nên mới tới hỏi”, khuôn mặt xinh đẹp của Tôn Tuyết hiện rõ sự lo lắng, cô ấy mím môi nói.

“Hãy tin vào sự sắp xếp của tôi và đương nhiên cũng tin vào cả chính bản thân cô nữa”, Sở Phàm động viên.

“Nhưng…Tôi mới luyện tập được có mấy ngày thôi”.

“Vậy là đủ rồi, đừng quên cơ thể cô vốn đã rất quyến rũ rồi, mau đi đi”, Sở Phàm lại nói.
Đã nói tới nước này thì dù Tôn Tuyết có sợ hãi cũng không thể nói được thêm gì.

Cô ấy gật đầu, sau đó rời khỏi phòng.

Trên sân khấu, Thẩm Lăng Khê đang nhập tâm thể hiện lại những ca khúc được hâm mộ trong những năm qua của cô ấy.

Khán giả bên dưới lắng nghe say mê, giống như đang chìm đắm trong từng lời ca tiếng hát của Thẩm Lăng Khê, trong giấc mơ này, bọn họ buông bỏ tất cả lớp mặt nạ thường ngày, buông xuôi gánh nặng, không còn lo lắng, không còn căng thẳng nữa, chỉ còn lại một trái tim đang cảm thụ âm nhạc.

Khi nốt nhạc cuối cùng kết thúc thì đám đông vẫn chìm đắm trong sự rung động đó, không muốn tỉnh lại.

“Hey, tỉnh lại nào các bạn”.

Bỗng nhiên giọng nói trêu chọc của Thẩm Lăng Khê truyền tới.

Đám đông bừng tỉnh, cảm thấy chưa được thỏa mãn lắm, nhưng khi nhìn thấy nụ cười xinh đẹp của Thẩm Lăng Khê thì sự khó chịu trong lòng họ lập tức tan thành mây khói.
Đây chính là sự quyến rũ của Thẩm Lăng Khê, cô ấy chỉ cần nở một nụ cười là đủ để hóa giải rất nhiều tâm trạng tiêu cực của mọi người.

Thậm chí khán giả phía dưới còn nói chuyện với Thẩm Lăng Khê như với người nhà, sự gần gũi thân thiết đó khiến rất nhiều người hâm mộ theo dõi buổi nhạc hội qua tivi cảm thấy ngưỡng mộ.

“Ấy, mọi người có muốn xem một phong cách khác của tôi không?”

Thẩm Lăng Khê bỗng nhiên dịu dàng hỏi.

“Đó là tôi không còn dịu dàng, thuần khiết mà có chút mạnh mẽ thì sao”.

Mọi người lập tức chìm vào im lặng khi nghe thấy vậy.

Nếu là bình thường thì chắc chắn bọn họ sẽ không đồng ý, thậm chí còn cảm thấy nếu Thẩm Lăng Khê thay đổi phong cách, không còn giữ hình tượng ngây thơ đáng yêu nữa thì bọn họ cũng sẽ không làm fan hâm mộ nữa.
Nhưng lần này Thẩm Lăng Khê đã bị bôi nhọ gần như toàn bộ trên mạng xã hội.

Bọn họ cảm thấy đau lòng khi nhớ lại hình ảnh lúc mới mở màn buổi nhạc hội, từng cánh tay đen làm tổn thương Thẩm Lăng Khê.

Một cô gái yếu đuối như cô giống như một con thuyền đơn độc không sự giúp đỡ giữa sóng gió của sự chửi rủa và hủy hoại, có thể bị cơn sóng đó nuốt chửng bất cứ lúc nào.

Nếu phong cách của Thẩm Lăng Khê mạnh mẽ hơn, dám đứng ra phản kháng khi gặp chuyện bất công, dám đứng ra lên tiếng cho chính mình thì có khi đã không xảy ra cảnh tượng trước đó.

Nghĩ vậy nên hầu như tất cả khán giả đều gật đầu ra vẻ đồng ý, hơn nữa còn cổ vũ Thẩm Lăng Khê thay đổi phong cách.

Bỏ luôn cái sự ngây thơ, mong manh yếu đuối kia đi. Ở cái xã hội mạnh hϊếp yếu này thì sự lương thiện của bạn sẽ trở thành lời ngụy biện để người khác ức hϊếp chính bạn, bạn càng nhẫn nhịn thì người khác sẽ càng có lý do làm tới.
Bọn họ yêu quý Thẩm Lăng Khê, tận hưởng sự trong sạch mà Thẩm Lăng Khê mang lại, nhưng đồng thời họ cũng muốn bảo vệ sự trong sạch đó để nó không phải chịu sự phá hoại và uy hϊếp của người khác.

Thẩm Lăng Khê cảm động, đôi mắt đỏ hoe khi nghe thấy những lời động viên đó.

Cùng với âm thanh vang dội, Thẩm Lăng Khê bèn xé một nửa chiếc váy dài của mình để lộ đôi chân ngọc ngà thẳng tắp.

Đồng thời thang lên xuống ở giữa sân khấu bỗng nhiên chuyển động.

Khi mọi người tưởng người xuất hiện sẽ là Liễu Thất Nguyệt hoặc là Sở Khả Khả thì một bóng hình xa lạ đã hiện ra.

Trang phục gợi cảm, mái tóc buông dài, khuôn mặt lạnh lùng.

Nếu Liễu Thất Nguyệt theo đuổi phong cách quý cô sang chảnh thì cô gái trước mặt lại mang tới phong cách gợi cảm chết người.
Đó là vẻ đẹp không thể miêu tả bằng lời, khiến người ta như muốn nín thở, mà lại dễ gây nghiện không khác gì thuốc phiện, không thể bỏ được.

Người này đương nhiên là Tôn Tuyết.

Tôn Tuyết mặc một chiếc váy dài màu đen, cơ thể toát ra một vẻ đẹp lạnh lùng đáng sợ.

Mặc dù Thẩm Lăng Khê đã thay đổi phong cách nhưng chiếc váy dài màu trắng của cô ấy vẫn khiến người ta cảm thấy ấm áp và tràn đầy sự khích lệ.

Khi hai người đẹp với hai phong cách trái ngược đứng đối diện trên sân khấu thì trong đầu tất cả mọi người bỗng hiện ra một cụm từ!

Thiên thần và ác ma!