Chàng Rể Phi Thường

Chương 482: Những người có địa vị cao



“Tôi cũng không rõ lắm. Mấy hôm trước cậu đến công ty ở đúng không? Dao Dao nói là muốn thu dọn quần áo bẩn của cậu để đem đi giặt”, Kiều Tuyết vừa nói vừa dẫn Sở Phàm lên tầng: “Sau đó con bé lỡ tay mở cái hộp giấy đó ra”.

“Hộp giấy nào cơ?”

Sở Phàm ngẩn ra.

“Cái hộp mà bên trong có miếng ngọc bội và cái áo bông lụa vàng ấy”, Kiều Tuyết bất lực đáp.

“Rồi sao nữa?”, Sở Phàm lo lắng hỏi.

Từ khi cầm chiếc hộp đó về, Sở Phàm cũng không có thời gian nghiên cứu miếng ngọc bội và chiếc áo bông lụa vàng kia.

Không ngờ lại để Trần Mộng Dao chạm vào trước.

“Sau đó Dao Dao như người mất hồn ấy, ngồi ở trên giường của cậu, cứ cầm mãi miếng ngọc bội đó, không hề nói năng gì. Tôi nấu cơm trưa xong rồi gọi con bé xuống ăn thì mới phát hiện ra”, Kiều Tuyết nói tiếp.
“Tôi định báo cho cậu luôn, nhưng còn chưa bấm gọi thì Trần Mộng Dao đã phản ứng lại”,

“Con bé nắm lấy điện thoại của tôi, bảo tôi không nên làm phiền cậu, để cậu làm việc đã, con bé chỉ hơi mơ hồ một chút, để con bé yên lặng là ổn”,

“Nghe vậy thì tôi cũng yên tâm hơn, nhưng cho đến giờ, con bé vẫn giữ nguyên trạng thái đó, tôi chỉ đành ngồi chờ cậu về”.

Nghe vậy, Sở Phàm hiểu rằng sự thay đổi của Trần Mộng Dao chắc chắn có liên quan đến viên ngọc và cái áo kia.

“Tôi biết rồi, chuyện còn lại cứ giao cho tôi đi”, anh mỉm cười với Kiều Tuyết rồi bước nhanh vào phòng.

Trần Mộng Dao đang ngồi ngơ ngác bên giường ở trong phòng.

Sở Phàm bước nhanh đến, nhẹ nhàng cầm lấy miếng ngọc bội trong tay cô gái.

Trần Mộng Dao run lên, ánh mắt dần dần trở lại bình thường: “Anh Sở Phàm, anh trở về rồi sao?”
“Ừ, anh xong việc ở công ty rồi. Em sao vậy, sao lại thành ra thế này?”, Sở Phàm quan tâm hỏi.

“Em…”

Trần Mộng Dao lại trở nên bần thần: “Hình như em nhìn thấy rất nhiều cảnh tượng, có những người vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Bọn họ ăn mặc rất sang trọng, khí chất giống như những người có địa vị rất cao ở thế giới khác vậy, nhưng mỗi lần em muốn tiến gần đến họ thì bọn họ lại trở nên mờ nhạt, bay đi rất xa, em không đuổi theo kịp được”.

“Quen thuộc lại xa lạ?”

Sở Phàm trong lòng vui mừng, lại nói: “Chẳng lẽ là người nhà của em ư?”

“Có lẽ là vậy đi…”

Trần Mộng Dao cũng không chắc chắn, sau đó cô thở dài, đặt viên ngọc lên bàn: “Thôi kệ, vạn sự tùy duyên đi, em cũng không muốn tìm lại những người nhà đó lắm, vì em đã thỏa mãn với cuộc sống hiện tại rồi. Có khi bọn họ mà xuất hiện lại khiến cuộc sống của chúng ta đảo lộn ấy, vậy thì chẳng hay chút nào”.
Nghe vậy, Sở Phàm cũng chìm vào im lặng.

Đúng vậy, anh không biết người nhà của Trần Mộng Dao ra sao, có dễ làm quen không.

Nhỡ bọn họ xuất hiện mà không vừa lòng về anh, bắt Trần Mộng Dao và anh chia ly thì anh phải làm sao?

Có lẽ anh không cần phải cố chấp giúp đỡ Trần Mộng Dao tìm người nhà, mọi sự cứ để tùy duyên thì hơn.

Cùng lúc đó.

Tại một nơi thanh tịnh đẹp đẽ, có một thung lũng yên bình, non xanh nước biếc.

Một người phụ nữ trung niên ăn mặc như ni cô đang nhắm mắt, thành tâm niệm phật.

Người phụ nữ này đẹp vô cùng, tuy rằng mặc đồ tu giản dị, mặt mộc không trang điểm, nhưng vẫn để lộ một vẻ đẹp vô cùng tuyệt mỹ.

Người này đã giữ động tác này rất lâu rồi, nếu quan sát kỹ thì còn có thể cả người bà đã phủ một tầng bụi.

Lúc này, một dáng người mặc đồ đỏ từ bên ngoài chạy vọt vào.
Mới giây trước còn đang cách nghìn mét, chỉ trong nháy mắt, người này đã đến trước mặt người phụ nữ.

“Dì hai, có tin tức tốt ạ!”

Người tới là một cô gái trẻ, nếu Sở Phàm ở đây thì sẽ phát hiện cô gái này giống Trần Mộng Dao đến chín phần!

Nếu không nhìn kỹ thì không khác gì sinh đôi.

“Có chuyện gì?”

Người phụ nữ nhẹ nhàng ngừng việc lần chuỗi hạt ngọc, từ từ mở hai mắt ra rồi hỏi.

Khi bà nhìn thấy bộ dáng cẩu thả của cô gái trẻ tuổi thì không kìm được mà lắc đầu cười: “Tiêu Tiêu, con sắp đến tuổi lấy chồng rồi mà sao không chịu chú ý hình tượng vậy hả?”

“Ôi, dì hai, con còn trẻ mà, dì đừng nhắc đến chuyện đó chứ”.

Tiêu Tiêu Tiêu giậm chân, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng lên.

Người phụ nữ mỉm cười rồi nói: “Thôi được rồi, dì hai không nhắc nữa, vậy con nói đi, có chuyện gì mà con phải đến đây tìm dì gấp thế?”
“À đấy, suýt thì quên chuyện chính!”

Tiêu Tiêu Tiêu vỗ đầu mình, vội vàng đáp: “Dì hai, bài vị của Lạc Lạc trong nhà thờ tổ sáng lên rồi!”

“Cái gì?!”

Nghe được hai chữ “Lạc Lạc”, người phụ nữ đã không còn vẻ điềm tĩnh nữa.

Bà đột ngột đứng dậy, ánh mắt ngập tràn sự bất ngờ, run rẩy nói: “Lạc Lạc mà con nói, là… là con của dì ư?”

“Vâng, là cô con gái thất lạc từ lâu của dì hai, Tiêu Lạc Lạc!”, Tiêu Tiêu Tiêu khẳng định.

“Lạc Lạc của mẹ!”

Người phụ nữ hơi im lặng rồi sau đó kêu lên đau đớn.

Sau đó là một trận gió bão, người phụ nữ trước mặt Tiêu Tiêu Tiêu đã biến mất, không biết là đi đâu.

“Ầy, dì hai vẫn chưa quên được em Lạc Lạc”.

Tiêu Tiêu Tiêu nhìn bầu trời đỏ thẫm phía sau, không kìm được mà lẩm bẩm.

Tại nhà của Sở Phàm.
Trần Mộng Dao đã quay lại dáng vẻ vui tươi như bình thường.

Miếng ngọc bội cùng chiếc áo đã bị Sở Phàm khóa chặt trong két.

Chuyện hôm nay khiến Sở Phàm lưu tâm, cảnh tượng mà Trần Mộng Dao miêu tả khiến anh cảm thấy thật huyền bí.

Cái gì mà những người có địa vị rất cao ở thế giới khác?

Nếu Trần Mộng Dao có thể thấy được bọn họ thông qua miếng ngọc bội thì bọn họ có thể phát giác được Trần Mộng Dao bằng cái gì đó không?

Nếu là vậy thì bọn họ có đến đây tìm không?

Sở Phàm lắc đầu, xóa bỏ những suy nghĩ đó đi.

Có nhiều chuyện nghĩ nhiều cũng không tốt, chẳng thà cứ chờ giây phút đó xuất hiện, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn còn hơn.

Nếu đối phương thiện chí thì Sở Phàm sẽ đối xử với họ như người nhà, còn không thì Sở Phàm cũng sẽ không khách khí đâu!
Về thử thách trở thành người thừa kế.

Vì Sở Hồng Vũ và Sở Phi Phàm dẫn đầu cuộc chiến, nên không khí cũng trở nên vi diệu hẳn.

Con cháu nhà họ Sở giao đấu ở cả trong và ngoài nước, thắng thua đều có.

Nhưng theo thông tin chuẩn xác, hiện tại chưa có con cháu nhánh chính nào bị loại, phần lớn đều là con cháu của phân nhánh.

Không có nghĩa nói rằng phân nhánh không giỏi, mà là các anh chị em của Sở Phàm từ nhỏ đã được làm quen với kỹ thuật kia không phải con cháu của phân nhánh nào cũng sánh bằng được.

Hoặc là lúc Sở Phàm đọ sức với bọn họ thì bọn họ không quá xuất sắc, nhưng khi đọ sức với phân nhánh thì lại xuất sắc hơn nhiều.

Quay đi quay lại mà nửa tháng đã trôi qua.

Nội dung của thử thách vòng một đã đến hồi rực lửa!