Chàng Rể Phi Thường

Chương 487: Quả Thất Diệp Bích Tiển



Nếu anh không ngửi nhầm thì đây có lẽ là mùi vị của quả Thất Diệp Bích Tiển.

Đây không phải quả thần thánh gì mà là một loại thảo dược, một loại thảo dược quý hiếm như hoa Mạn Đà La.

Nếu như hoa Mạn Đà La chuyên chữa trị về những vết thương tâm hồn thì quả Thất Diệp Bích Tiển chữa những vết thương bên ngoài.

Dù cho vết thượng nặng đến đâu thì chỉ cần ăn loại thảo dược này xong, tuy không đến mức khỏi bệnh ngay nhưng chắc chắn là có thể sống tiếp.

Trước đây Sở Phàm cũng chưa từng thấy quả Thất Diệp Bích Tiển, chỉ đọc được mô tả về loại quả này trong sách của Quỷ Cốc.

Trong đó có ghi chép quả Thất Diệp Bích Tiển có mùi hương lạ, cách xa mười mét cũng có thể ngửi được.

Hơn nữa mùi hương kì lạ này vô cùng hiệu quả, có thể làm tinh thần con người phấn chấn lên ngay khi ngửi.
Từ hai điều này mà Sở Phàm mới quyết định xem xét tình hình ra sao.

Hơn nữa mấy cuốn sách viễn tưởng kia chẳng phải đều viết những loại hoa, loại quả quý hiếm đều được các linh thú bảo vệ hay sao?

Lẽ nào thứ đang kêu gào kia là một con linh thú sao?

Sao có thể chứ? Xuyên không đến thế giới viễn tưởng thật sao?

Phân tích từ góc độ khoa học thì động vật không hề ngu ngốc. Mùi hương của quả Thất Diệp Bích Tiển có thể khiến tinh thần con người phấn chấn thì cũng có tác dụng như thế đối với động vật.

Thời gian lâu dần thì một số động vật mạnh đương nhiên sẽ đóng chiếm khu vực này và coi đó là lãnh thổ của mình.

Bây giờ con cháu nhà họ Sở cho dù là không cẩn thận đi vào hay là vốn đã định cướp quả Thất Diệp Bích Tiển nên đương nhiên sẽ bị đám động vật canh giữ mảnh đất này tấn công.
Càng tới gần thì Sở Phàm nhìn thấy một mảnh đất trống rộng lớn.

Một đám con cháu nhà họ Sở đang đánh nhau với một con hổ răng kiếm to lớn ở đó.

Nhìn con hổ răng kiếm còn to hơn cả con voi Châu Phi đó mà Sở Phàm ngây cả người.

Bên ngoài kia thì loài hổ răng kiếm này đã tuyệt chủng, không ngờ trên đảo Thiên Tinh lại vẫn còn, hơn nữa còn to đến vậy.

May là mấy người này đều có võ, tuy không phải là đối thủ của con hổ răng kiếm này nhưng vẫn giữ chân nó được.

Hơn nữa mấy người này giữ chân con hổ răng kiếm thì đằng sau có một cái bóng nhỏ lặng lẽ lướt đến phía đầm nước.

Một nhành cây vươn lên từ trên mỏm đá nhô lên trong đầm nước. Trên cành cây có tất cả bảy chiếc lá, bên trên còn có mấy quả màu xanh.

Quả nào quả nấy bóng loáng, vỏ quả còn như có những tia sáng đang chuyển động.
So với những gì đọc được trong sách thì Sở Phàm chắc chắn đây chính là quả Thất Diệp Bích Tiển.

“Những người này ăn ý thật”.

Lúc này, Hàn Nham cũng đi tới bên Sở Phàm rồi nói.

Sở Phàm im lặng một lúc rồi nói: “Tiếp tục quan sát xem sao, con hổ răng kiếm này thông minh phết đấy. Muốn cướp được quả Thất Diệp Bích Tiển từ tay nó không dễ đâu”.

Anh vừa dứt lời thì con hổ răng kiếm giơ bộ vuốt sắc nhọn về phía trước, dồn hai anh em nhà họ Sở về sau.

Hai người khác đang chuẩn bị tiến lên chặn con hổ lại.

Thế nhưng không ngờ con hổ quẹt đuôi một phát thì một cơn bụi tung lên mù mịt.

Bốn người đó khẽ run lên, kêu gào ầm ĩ.

Phủi cho tan hết đám khói trước mặt thì bốn người họ thấy con hổ răng kiếm bất ngờ lao đến, xông về phía thân hình bé nhỏ ở bên đầm nước.
“Cẩn thận đấy Tuệ Tuệ!”

Có người hét lớn.

Cô gái bé nhỏ được gọi là Tuệ Tuệ hoảng sợ quay đầu lại, trong mắt chỉ thấy con thú hung hãn kia đang lao về phía mình.

“Á!!”

Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc thì cô ta đã quên rằng mình phải tránh và tấn công lại mà thay vào đó chỉ nhắm tịt mắt và hét lên.

“Cậu chủ, tôi đi cứu cô ấy!”

Hàn Nham đứng bên cạnh thấy thế thì lập tức chuẩn bị xông ra.

Tốc độ của anh ấy rất nhanh, chắc chắn có thể cứu được cô gái trước khi con hổ kia xông đến.

Nhưng anh ấy còn chưa kịp trở tay thì Sở Phàm đã ngăn lại.

“Cậu chủ, anh đang…”, Hàn Nham không thể hiểu được.

“Đừng hấp tấp, kịch hay còn chưa bắt đầu đâu”.

Khóe miệng Sở Phàm khẽ cong lên để lộ một nụ cười lạnh lùng.

Anh vừa dứt lời thì một bóng người xông ra từ phía rừng rậm ôm lấy eo Tuệ Tuệ trước khi con hổ xông tới và đưa cô ta thoát khỏi chỗ nguy hiểm.
Hàn Nham thở phào một hơi rồi nói: “Hóa ra cậu chủ đã biết có người sẽ ra tay. Tôi quá hấp tấp rồi, tí nữa thì lộ hành tung của chúng ta”.

“Không đơn giản như vậy đâu, anh xem đi”.

Không ngờ rằng Sở Phàm lại lắc đầu lạnh lùng nói.

Hàn Nham ngây người nhưng vẫn vội vàng xem kịch phía trước.

Đúng lúc quan trọng thì một cậu thiếu niên trẻ tuổi xông ra từ phía trước. Hiển nhiên là cậu ta không nỡ nhìn em gái trong họ phải chết thảm nên mới ra tay.

Chỉ có điều khi cậu ta ôm lấy eo Tuệ Tuệ thì vẻ sợ sệt trên gương mặt Tuệ Tuệ tan biến, thay vào đó là một vẻ mặt thâm hiểm.

Chỉ thấy cô ta đưa tay bóp cổ cậu thiếu niên rồi hất về phía sau.

Cậu thiếu niên không kịp làm gì, ngã thẳng vào đầm nước.

Sau đó, Tuệ Tuệ chạm chân xuống đất, nhanh chóng tránh sang một bên, dễ dàng né khỏi sự tấn công của con hổ kia.
Còn cậu thiếu niên cũng khϊếp hồn thì sự thay đổi đột ngột đó.

Cậu ta mặt mày hoang mang nhìn Tuệ Tuệ đã đi xa.

Nhưng không đợi cậu ta ra khỏi đầm nước thì một đống cá đã bơi đến kéo cậu ta xuống.

Chả bao lâu sau mặt nước nổi lên đống máu đỏ tươi.

“Chuyện này…”

Hàn Nham đờ đẫn, đứng im tại chỗ không biết phải làm gì.

Sở Phàm thở dài rồi nói: “Đến nước này thì không còn quan hệ huyết thống gì nữa đâu. Mọi người đều liều mình vì một mục tiêu thôi. Nếu quá tin vào người khác thì rất có thể bản thân sẽ phải bỏ mạng.

“Mấy người này đánh với con hổ lâu như vậy thì biết thừa sẽ dẫn được người khác đến nên mới cố ý bày ra cảnh này để tìm người chết thay”.

“Hơn nữa, con hổ răng kiếm này không hề canh giữ quả Thất Diệp Bích Tiển mà là con quái vật trong đầm nước kia. Con hổ răng kiếm có lẽ cũng muốn Thất Diệp Bích Tiển Quả nhưng tiếc là không thể lấy được nên chỉ có thể dừng ở gần đó, kết cục bị đám người này bắt gặp”.
Nghe Sở Phàm phân tích xong, Hàn Nham gật đầu ra vẻ đã hiểu.

Sở Phàm phân tích không sai bởi lẽ tốc độ của cô Tuệ Tuệ kia thật ra không chậm hơn anh là bao. Nếu thật sự chỉ có một con hổ răng kiếm thì với khả năng của họ đã lấy được quả Thất Diệp Bích Tiển từ lâu rồi.

Rõ là có chướng ngại vật khác cản đường họ nên mới kéo dài tới tận giờ.

Nghĩ thông được hết, Hàn Nham không kiềm được thở phào một cái.

May là Sở Phàm ngăn anh lại vào lúc quan trọng nhất nếu không anh sẽ là người bị con quái vật trong đầm nước kia lôi xuống.

“Thế chúng ta làm sao, bỏ cuộc ư?”

Hàn Nham hỏi.

“Bỏ thì không thể bỏ, cứ đợi xem”.

Sở Phàm nheo mắt, lạnh lùng nói.

Bây giờ sau khi đã có kẻ chết thay thì đám người kia càng tấn công con hổ răng kiếm mạnh hơn.

Hóa ra trước đó họ vẫn luôn nhượng bộ. Chẳng mấy chốc họ đã dồn được con hổ về sau rồi đi về phía đầm nước.