Chàng Rể Phi Thường

Chương 489: Tìm kiếm báu vật quý hiếm



“Các người… Các người muốn làm gì?”

Nhìn thấy nhiều người vây quanh mình như vậy, Sở Khải Hoàn cũng bắt đầu hoảng loạn.

“Đừng nói nhảm, mau đưa quả Thất Diệp Bích Tiển ra đây!”, đám đông hét lớn lên với anh ta.

Sở Khải Hoàn ngây người, vội vàng sờ lấy cặp sách đeo sau lưng mình nhưng khi sờ không thấy gì cả thì sắc mặt anh ta chợt trở nên trắng bệch.

“Lại còn giả vờ à, đồ đâu?”

Sở Thiên Quân lấy chân đạp lên ngực Sở Khải Hoàn thật mạnh khiến anh ta nôn ra một ngụm máu tươi.

Mà những người đồng đội của anh ta bao gồm cả Sở Mai Tuệ cũng đứng đó lạnh lùng nhìn mà không hề có ý định giúp đỡ.

“Tôi, tôi thật sự không biết. Tôi chỉ muốn rời khỏi đây thôi nhưng chưa kịp đi bao xa thì bị tấn công từ đằng sau. Quả Thất Diệp Bích Tiển có lẽ đã bị người đó cướp đi”, Sở Khải Hoàn lau khóe miệng, gương mặt đau khổ nói.
“Còn dám nói điêu à?!”

Sở Thiên Quân nổi điên, bóp lấy cổ của Sở Khải Hoàn rồi nhấc cả người anh ta lên.

“Mày dù gì cũng là một người giỏi võ. Ai lại có thể âm thầm đánh ngất mày được chứ, không lẽ kẻ đó là Tiên Thiên?”

“Cả nhà họ Sở, bao gồm cái đám kênh kiệu đó nữa, mày nói xem ai là Tiên Thiên, mày nói đi!”

“Tôi… Làm sao tôi biết được?”

Sở Khải Hoàn sắp khóc đến nơi rồi. Cuối cùng thì anh ta cũng hiểu thế nào gọi là tham lợi trước mắt mà quên họa sau lưng.

Cái gã đó nhất định là âm thầm theo dõi họ, đúng lúc nghĩ rằng lừa đám ngốc này thành công thì ra đòn đánh ngất anh ta.

Thứ sức mạnh và tốc độ kinh người đó ắt phải là một người rất giỏi!

Nhưng kể cả bây giờ anh ta nói thế thì Sở Thiên Quân cũng không tin.

Đồng thời thì phía bên kia khu rừng, Sở Phàm và Hàn Nham đã trốn dưới cây, trong túi đã có quả Thất Diệp Bích Tiển.
“Một, hai, ba, bốn… Bảy lá. Đúng rồi!”

Sở Phàm mỉm cười nói: “Quả Thất Diệp Bích Tiển một cành có bảy lá và sẽ cho ra bảy quả, không thể nhiều hơn. Lần này chúng ta thu hoạch lớn rồi!”

Hàn Nham đứng cạnh không giấu nổi vẻ nể phục nói: “Cậu chủ, sao anh nhìn ra được Sở Khải Hoàn định giở trò thế?”

“Dễ thôi”.

Sở Phàm búng tay một cái rồi giải thích: “Càng nhiều người thì miếng bánh được chia sẽ càng nhỏ. Dù là tự mình ăn quả Thất Diệp Bích Tiển hay đem bán thì đều sẽ kiếm lời lớn. Nếu có thể lấy thêm vài phần thì ai mà không muốn?”

“Tên Sở Khải Hoàn này nhìn thì thân thiện, luôn miệng chia đều nhưng mắt đảo láo liên, rõ ràng đang tìm đường thoát”.

“Có thể nói, sự xuất hiện của Sở Thiên Quân là cái cớ hợp lý nhất để anh ta chạy trốn”.
“Hóa ra là thế, không hổ danh là cậu chủ. Tôi hoàn toàn không để ý nhiều như thế”, Hàn Nham chân thành nói.

“Đừng nịnh hót nữa, mau ăn đi”.

Sở Phàm không hề để tâm mà xua tay, lấy một quả Thất Diệp Bích Tiển đưa cho Hàn Nham.

Hàn Nham khó tin nhìn thứ quả màu xanh trong tay mình, thẫn thờ chôn chân tại chỗ.

Sở Phàm thì không để ý nhiều đến thế, cầm lấy cắn hai phát đã hết già nửa quả.

Thứ quả này có nhiều tác dụng, là một loại thuốc bổ quý hiếm đối với những người học võ. Dù sao những thứ quả quý hiếm thì khi chín muồi nó đã hấp thụ vô số tinh hoa.

Người học võ ăn vào thì thực lực sẽ tăng lên gấp nhiều lần.

Ăn hết một quả xong, Sở Phàm quay đầu lại thì thấy Hàn Nham đang đứng bất động ở đó như một pho tượng gỗ.

“Ăn đi, sợ cái gì?”

Sở Phàm nhìn Hàn Nham nói.
“Anh Phàm, cái này, cái này… Tôi, tôi…”, Hàn Nham lấy lại hồn, chỉ vào quả Thất Diệp Bích Tiển rồi nói lắp bắp.

Sở Phàm thở dài bất lực, nhân lúc Hàn Nham không để ý thì nhét quả vào mồm anh ấy.

Một tiếng “rắc” vang lên.

Thứ quả giòn rụm va chạm với răng vỡ thành nhiều mảnh, nước quả tan ra trong miệng ngọt lịm lan tỏa khắp cả cơ thể.

Khoảnh khắc đó Hàn Nham cảm giác thực lực của mình đã được nâng lên rõ rệt.

Chỉ có điều cảm giác đó không rõ ràng lắm, không biết có phải ảo giác không.

Giọng nói của Sở Phàm cũng cất lên bên cạnh.

“Lần này trước khi tới tham gia vòng huấn luyện thứ hai tôi không biết nó sẽ nguy hiểm thế này. Nói thật tôi không rõ sẽ xảy ra chuyện gì. Điều này khiến tôi thấy hơi có lỗi với anh. Nếu biết sớm tôi đã không nên đưa anh tới đây”.
Sở Phàm nhìn về phía trước rồi chậm rãi nói.

“Anh xem anh cả tôi cũng đi một mình tới đây. Anh ấy biết rõ nơi này nguy hiểm nên không đưa ai đi cùng, không như tôi lại còn kéo theo anh”.

“Vậy nên quả này xem như là bù đắp cho anh. Ăn nó vào sẽ có lợi cho anh, thực lực của anh mạnh hơn thì có thể tự bảo vệ mình, khả năng sống sót cũng lớn hơn. Anh nói có đúng không?”

Hàn Nham vừa ăn vừa tròn mắt nhìn, miệng ú ớ gì đó không rõ nhưng hiển nhiên là không đồng tình với câu nói của Sở Phàm.

Nhưng Sở Phàm không nghe kỹ lắm, anh nhìn xung quanh ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi hơi bất ngờ đấy, không ngờ trên đảo Thiên Tinh lại có một thứ quả hay ho như Thất Diệp Bích Tiển”.

“Hơn nữa đây chỉ là ở ngoài đảo. Thế chẳng phải càng vào trong thì càng có những món đồ quý hơn sao?”
“Chắc là vậy, chúng ta có đi tìm không?”

Hàn Nham cuối cùng cũng nuốt hết, vội vàng hỏi.

Sở Phàm cắn răng, ánh mắt kiên định nói: “Tìm chứ, đương nhiên phải tìm. Thật ra với tốc độ của chúng ta nếu chỉ đi những ngọn núi ở giữa đảo thì hai ngày là đủ rồi. Nhưng cái vòng thử thách này lại cho thời gian những nửa tháng. Anh không thấy kỳ lạ à?”

“Vậy nên tôi thấy có lẽ dòng họ cố tình muốn chúng ta tìm một món đồ quý gì đó tăng thực lực của mình nên mới sắp xếp như vậy”.

“Cậu chủ nói đúng, tôi đồng ý”.

Hàn Nham giơ tay lên, nhìn Sở Phàm với vẻ thán phục.

Sở Phàm gật đầu, sau đó đi trước về một hướng.

Ngoài việc là một người học võ, anh còn là một bác sỹ giỏi. Đặc biệt là sau khi đọc xong đống sách về y học trong phòng sách của Quỷ Cốc thì kiến thức y học của anh vô cùng sâu rộng.
Vậy nên anh muốn tìm những món đồ quý hiếm kia sẽ nhanh hơn rất nhiều so với những con cháu khác nhà họ Sở.

Năm ngày trôi qua trong chớp mắt.

Bên ngoài đảo Thiên Tinh dường như không còn con cháu nhà họ Sở nữa, đám người chậm nhất kia giờ cũng đến chân núi rồi.

Lá cây khẽ dao động trong một rừng cây um tùm.

Hai bóng người bỗng nhiên xông ra, nhanh như chớp đứng trên cành cây.

Hai người này chính là Sở Phàm và Hàn Nham đã mất tích năm ngày không biết đi đâu.