Chàng Rể Phi Thường

Chương 504: Thập điện Diêm La



“Hóa ra là các người à!”

Tiêu Tiêu Tiêu hờ hững nói.

Trần Mộng Dao ở phía sau mặt tái mét, run rẩy nói: “Chị Tiêu Tiêu, bọn họ là ai vậy?”

“Lạc Lạc, em còn nhớ chị từng nói với em về chuyện khi dì hai bị đuổi gϊếŧ đã phải bỏ lại em ở miếu không?”, Tiêu Tiêu Tiêu chỉ nói mà không hề quay đầu lại.

“Em nhớ!”

Trần Mộng Dao gật đầu, bỗng chợt hiểu ra: “Bọn họ…Chính là những người đã đuổi gϊếŧ mẹ của em năm đó sao?”

“Đúng vậy!”

Tiêu Tiêu Tiêu cười lạnh lùng: “Không ngờ vong của cái đám này còn bám dính quá nhỉ, còn cài gián điệp vào nhà họ Tiêu nên mới ngay lập tức biết được Lạc Lạc vẫn còn sống chứ gì?”

"Chuyện đó…Có quan trọng không?”

Tên cẩm y vệ cầm đầu nhếch miệng cười, sau đó nhìn chăm chăm vào Trần Mộng Dao đứng phía sau.
"Có lẽ đây chính là cô Tiêu Lạc Lạc phải không, năm đó gặp, thì cô vẫn là một đứa trẻ được bọc tã, không ngờ chớp mắt mà cô đã trở nên xinh đẹp thế này rồi, thật khiến người ta thấy xúc động”.

"Tôi không quen biết anh, anh đừng có mà nói chuyện với tôi!”

Trần Mộng Dao vênh mặt, tỏ vẻ cảnh giác.

Cẩm y vệ lắc đầu cười, không hề bận tâm tới lời nói của Trần Mộng Dao.

“Cô Tiêu Tiêu Tiêu, lần này toàn bộ cẩm y vệ của Huyền Tự chúng tôi đều hành động, cô chắc là muốn đối đầu với chúng tôi chứ? Đám tay chân của tôi không biết thương hoa tiếc ngọc là gì đâu, nhỡ đâu trong quá trình đánh nhau lại hủy hoại luôn khuôn mặt xinh đẹp của cô thì tiếc lắm!”

"Bớt nói nhảm lại, giờ tôi sẽ tính luôn cả mối thù năm đó, muốn bắt Lạc Lạc thì phải bước qua xác của tôi!”
Vừa dứt lời, đôi chân ngọc ngà của Tiêu Tiêu Tiêu đạp đất, xông thẳng về phía bảy tên cẩm y vệ.

Không cần tên cầm đầu dặn dò, bảy tên cẩm y vệ lập tức tách ra, bao vây Tiêu Tiêu Tiêu.

Tiếng “keng” vang lên.

Bảy loại binh khí dài ngắn khác nhau được rút ra, hung hăng đâm vào bảy tử huyệt của Tiêu Tiêu Tiêu.

Tiêu Tiêu Tiêu không hề sợ hãi, cô xoay eo, một thanh kiếm dài xuất hiện trong tay cô ấy, đường kiếm vung ra, đánh bật hoàn toàn bảy thanh binh khí kia!”

“Kiếm Phượng Vũ sao?”

Tên cầm đầu chau mày khi nhìn thấy thanh kiếm.

“Xem ra nhà họ Tiêu rất coi trọng cô công chúa Tiêu Lạc Lạc này nên đến cả kiếm Phượng Vũ cũng đưa cho cô cầm theo, nếu đã vậy thì bọn tôi lại càng không thể để cô đưa cô ấy về nhà họ Tiêu một cách bình an được rồi, bày trận!”

Tiếng hét vang lên.
Bảy tên cẩm y vệ Huyền Tự thay đổi vị trí, mỗi tên đứng một góc, hình thành chiến trận Huyền Diệu.

Mỗi lần tấn công, bảy thanh vũ khí đồng thời phối hợp lần lượt đánh tới, mặc dù thực lực của Tiêu Tiêu Tiêu rất mạnh, cô lại có cả kiếm Phượng Vũ nhưng dù sao thì một cũng không thể địch nổi bảy.

Sau một vòng đấu chật vật, cô đã không may bị tên cẩm y vệ cầm đầu đâm cho một nhát kiếm vào eo từ phía sau.

“Á!”

Tiêu Tiêu Tiêu kêu lên thảm thiết, cả người bay bật ra ngoài, ngã mạnh xuống sân.

“Chị Tiêu Tiêu!”

Trần Mộng Dao hét lên, định chạy ra cứu nhưng bị Kiều Tuyết ngăn lại.

“Dao Dao, em đừng ra, đi lên tầng hai với chị!”, sắc mặt Kiều Tuyết rất nghiêm trọng, giọng điệu đầy kiên quyết.

Cô ấy biết rõ, đến cả Tiêu Tiêu Tiêu còn không phải là đối thủ của kẻ đó thì dù hai người họ có cộng lại cũng chẳng khác gì dâng đồ ăn lên miệng họ, nên cách thông minh nhất bây giờ chính là kéo dài thời gian.
Vệ sĩ được bố trí xung quanh biệt thự đã bị tiêu diệt sạch thì dù Sở Phàm có đang ở đâu cũng nhất định sẽ nhận được thông báo, và anh chắc chắn sẽ trở về đầu tiên.

Chỉ cần bọn họ kéo dài đủ thời gian, đến khi Sở Phàm trở về thì họ sẽ được cứu!

Tên cẩm y vệ cầm đầu lạnh lùng nhìn Kiều Tuyết dẫn Trần Mộng Dao chạy lên tầng hai, hắn không hề ngăn lại.

Hắn nhìn là biết ngay thực lực của Kiều Tuyết, hai người đó có thể chạy đi đâu được chứ, việc gấp rút cần làm bây giờ là giải quyết triệt để Tiêu Tiêu Tiêu trước đã.

Cô gái này hiện tại chỉ bị thương chứ chưa chết, nếu để cô ta có cơ hội hồi phục thì bọn chúng sẽ lại phải đau đầu.

“Cô Tiêu Tiêu Tiêu, đắc tội với cô rồi, đừng trách tôi nhé”.

Tên cẩm y vệ quay đầu, giơ con dao dài trong tay lên, ghì xuống cổ Tiêu Tiêu Tiêu.
Bọn chúng là những sát thủ được đào tạo nghiêm chỉnh, đương nhiên sẽ không dài dòng với Tiêu Tiêu Tiêu, gϊếŧ người nhanh gọn, dứt khoát là tôn chỉ của bọn chúng, nhân vật phản diện chết trong tình huống lắm lời, chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết mà thôi.

Tiêu Tiêu Tiêu không nói gì, chỉ nhìn chăm chăm vào tên cẩm y vệ kia.

Cô ấy hận chính mình đã không có đủ thực lực, để xảy ra chuyện như ngày hôm này, đồng thời cô ấy cũng cảm thấy áy náy với sự yêu thương và chăm sóc thường ngày của dì hai, vậy mà cô ấy lại không thể đưa người con gái mà bà ngày nhớ đêm mong trở về.

Thế nhưng tên cẩm y vệ cầm đầu cứ tưởng mọi chuyện đang diễn ra hoàn hảo lại không hề phát hiện ra thanh kiếm Phượng Vũ rơi bên cạnh Tiêu Tiêu Tiêu đang không ngừng rung lên.

Khi hắn định kết liễu Tiêu Tiêu Tiêu bằng một nhát dao chém ngang cổ thì kiếm Phượng Vũ bỗng bật dậy, đâm thẳng về phía hắn.
Tên cẩm y vệ cầm đầu kinh hãi, nhảy về phía sau theo phản xạ nhưng vẫn chậm một bước, một đường kiếm chém qua khuôn mặt hắn, màu tươi chảy ròng ròng.

“Ầm…”

Tiếng ầm ầm vang lên, đám cẩm y vệ Huyền Tự nhìn chăm chăm vào thanh kiếm Phượng Vũ bay lơ lửng trong không trung, tên nào cũng trợn mắt há miệng, không dám tin.

“Đây là…Thuật ngự kiếm sao?”

Tên cẩm y vệ cầm đầu vốn dày dạn kinh nghiệm bèn run rẩy nói.

Vừa dứt lời, toàn bộ đám cẩm y vệ của Huyền Tự đều toát mồ hôi lạnh.

“Tại sao ở thế giới bình thường này lại gặp phải một nhân vật khủng khϊếp có thể sử dụng thuật ngự kiếm chứ, hơn nữa nhìn thái độ của đối phương thì rõ ràng là chống lại chúng ta!”, tên cẩm y vệ cầm đầu cảm thấy không cam tâm.

Hắn nghiến răng, bước tới chắp tay với thanh kiếm Phượng Vũ: “Xin hỏi là vị tiền bối nào, tôi là người của thập điện Diêm La ở Cổ Võ Giới, phụng mệnh Nghiễm Vương tới đây bắt giữ Tiêu Lạc Lạc, lẽ nào tiền bối định ngăn bọn tôi thi hành mệnh lệnh sao?”
“Hừ, thi hành mệnh lệnh à?”

Tên cẩm y vệ cầm đầu vừa dứt lời thì một tiếng cười lạnh lùng từ bên ngoài biệt thự vang lên.

Ngay sau đó, Sở Phàm đạo mạo, chậm rãi bước vào dưới ánh trăng, kiếm Phượng Vũ như nhìn thấy chủ nhân bèn bay vút về phía Sở Phàm, quấn quanh người anh, thanh kiếm lấp lánh chói mắt khi được ánh trăng chiếu sáng.

“Không thể nào?”

Đám cẩm y vệ Huyền Tự kinh hãi khi nhìn thấy người có thể sử dụng thuật ngự kiếm lại là một người đàn ông trẻ tuổi.

Nhưng sau đó, ngay lập tức bọn chúng cảm thấy hoài nghi.

Nếu bây giờ trước mặt chúng xuất hiện một ông già thì chắc chắn bọn chúng sẽ bỏ chạy ngay, nhưng đây lại là một thanh niên!

Một người trẻ tuổi như vậy, dù có thiên phú đến đâu thì cũng không thể nào lĩnh hội được thuật ngự kiếm sớm như vậy được, nhất định là anh ta đã giở trò gì đó để dọa người khác!
Đúng rồi, nghe nói người thường không biết về vũ khí cổ nhưng khoa học công nghệ lại cực kỳ phát triển, hình như có thứ gọi là máy bay không người lái mô hình nhỏ, nó vừa nhỏ lại vừa có thể bay, lẽ nào anh ta đã sửa lại kiếm Phượng Vũ, và lắp đặt thứ gì đó ở bên trong sao?

Đám cẩm y vệ Huyền Tự cảm thấy bình tĩnh hơn nhiều khi nghĩ vậy.

Tên cầm đầu đám cẩm y vệ tiến tới trước, lạnh lùng nhìn Sở Phàm, nói: “Thằng nhãi tới từ đâu mà lại dám ngăn thập điện Diêm La thi hành nhiệm vụ vậy!”

“Ồ?”

Sở Phàm bước tới, nhếch miệng cười: “Tôi rất tò mò, không biết ai cho phép các người gϊếŧ người lung tung trong thế giới thường này, là thập đại Diêm La sao? Trò quái gì thế, hôm nay tôi muốn xem xem, các người thi hành nhiệm vụ như thế nào nhé!"