Sở Phàm thầm hô lên, thanh kiếm dài bay thẳng về phía người sói.
Người sói chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy nên đứng sững ngay tại chỗ.
“Phập!”
Thanh kiếm đâm xuyên lồng ngực người sói một cách dễ dàng, máu đỏ thẫm phun ra, bắn tung tóe đầy mặt đất.
Sở Phàm tưởng mọi chuyện đã kết thúc nhưng không ngờ người sói bị kiếm đâm xuyên ngực kia như không hề gì, ánh mắt hắn trở nên hung dữ hơn, hắn gầm lên lao về phía anh.
Sở Phàm vội triệu hồi thanh kiếm, chém rơi đầu hắn xuống đất, lúc này người sói mới hoàn toàn tắt thở.
“Tim không phải là điểm yếu sao?”
Sở Phàm lầm bầm, rồi lập tức quan sát tình hình.
Anh bỗng phát hiện ra, xung quanh vùng ngực của người sói, mặc dù có máu phun ra nhưng bên trong không hề có tim.
“Lẽ nào?”
Sở Phàm bỗng có một suy đoán khủng khϊếp, anh cầm thanh kiếm đâm vào bên ngực phải của người sói. Lúc này, tiếng co bóp vang lên, khiến Sở Phàm sợ khϊếp, thật không ngờ, tim của người sói lại nằm ở bên phải, đây là điều mà anh không hề lường tới.
Khi anh thu kiếm lại đang định rời đi thì có tiếng vỗ tay giòn giã từ bốn phía vang lên.
Ngay sau đó, cả nhà thờ tối om lập tức bừng sáng.
Lúc này Sở Phàm mới phát hiện ra, có vô số kẻ mặc áo đen đứng trong nhà thờ. Nhìn những ánh mắt vô hồn, khuôn mặt trắng bệch kia, có thể đoán ra được, có lẽ bọn chúng cũng là người sói.
“Chậc chậc, Hội Hắc Ngạc là ổ sói à, sao có nhiều quái vật thế chứ?”
Sở Phàm chép miệng, tỏ ra bùi ngùi.
Lúc này đám người sói trước mặt tách ra, một người thanh niên trẻ tuổi từ phía sau đi tới.
Người đàn ông có làn da rất trắng, nhìn khá giống Phừng Khang Hoa, xem ra đây chính là Phùng Tử Kính. “Cậu Sở, nghe danh đã lâu nay mới được gặp, quả nhiên là rất tài giỏi!”
Phùng Tử Kính vừa vỗ tay vừa cười nói.
“Anh quen tôi sao?”
Sở Phàm ngạc nhiên.
“Anh là ân nhân giúp nhà họ Phùng chúng tôi làm lại từ đầu, sao tôi lại không biết anh cho được?”
Điều kỳ lạ là khi nói ra câu nói này, Phùng Tử Kính không hề để lộ ra sự bất mãn trong lời nói, hắn giống như đang cảm ơn Sở Phàm, khiến anh cảm thấy hết sức kỳ lạ.
“Rốt cuộc anh có ý gì?”
Sở Phàm chau mày hỏi.
“Có lẽ cậu Sở không biết, tôi tới nước Đông Hiến thực ra là do bị anh trai tôi, Phùng Khang Hoa ép!”
Nụ cười trên mặt Phùng Tử Kính dần tắt, hắn lạnh lùng nói: “Khi đó tôi tốt nghiệp đại học, dần tiếp quản công việc của gia đình, dù chỉ có vài cơ hội nhưng tôi đã thể hiện được năng lực vượt cả anh cả, anh trai tôi có bản lĩnh nhưng tâm bất chính, luôn muốn dựa vào những thế lực hắc ám để phát tài, nhưng đó không phải là con đường làm ăn đàng hoàng”, “Vì vậy trong công ty, những người ủng hộ tôi và những người ủng hộ anh ấy đã hình thành hai phe đối lập, anh tôi lấy lý do muốn công ty đoàn kết, dòng họ hòa hợp nên đã đẩy tôi tới đây”,
“Anh tưởng tôi không oán trách sao?”,
“Chính vì anh đã thay đổi cục diện nhà họ Phùng, khiến người anh không có não, tâm địa bất chính của anh trai tôi phải chịu sự trừng phạt thích đáng nên đương nhiên tôi phải cảm ơn anh rồi!’
Nghe tới đây Sở Phàm bỗng cảm thấy vô vị.
Gây tới gây lui hóa ra vẫn là tiết mục anh em bất hòa, anh nói rồi, thằ ng cha này đang yên đang lành lại đi cảm ơn anh, đúng là chán ngắt.
“Được rồi, tôi không có hứng thú với những gì anh nói, anh đã xuất hiện, vậy thì tôi hỏi thẳng, anh đưa Hạ Tuyết đi đâu rồi?”, Sở Phàm phất tay cắt ngang lời của Phùng Tử Kính, hỏi thẳng vấn đề. “Hạ Tuyết à?”
Phùng Tử Kinh ngạc nhiên, sau đó tỏ vẻ cảnh giác: “Anh tìm Tuyết Nhi làm gì?”
“Tuyết Nhi sao?”
Sở Phàm giật mình: “Anh và cô ấy quan hệ tốt đẹp lắm sao?”
“Đương nhiên rồi, Tuyết Nhi là bạn gái của tôi, giữa chúng tôi lại không tốt đẹp được sao?”, Phùng Tử Kính tỏ ra cảnh giác.
“Hạ Tuyết là bạn gái của anh á?”
Sở Phàm hết hồn khi nghe thấy vậy.
Hạ Trúc không hề nói cho anh biết chuyện này, hay là, ngay cả Hạ Trúc cũng không biết.
Nghĩ vậy, Sở Phàm bèn nói: “Tôi được Hạ Trúc, chị gái của Hạ Tuyết nhờ tìm cô ấy, nếu anh là bạn trai của Hạ Tuyết thì tại sao lại không để chị em họ gặp nhau, mà lại sai đám người sói này đánh Hạ Trúc bị thương?”
“Anh nói cái gì?”
Bây giờ đến lượt Phùng Tử Kính kinh hãi: “Anh nói cô gái mấy ngày trước đột nhập vào đây là chị của Tuyết Nhi sao?” “Tôi tưởng cô ấy là người xấu nên mới sai thuộc hạ đánh bị thương hơn nữa còn luôn theo dõi xem động cơ của cô ấy là gì, thực ra mấy ngày này tôi biết cô ấy ở trong một bệnh viện tư nhân, chỉ có điều tôi không bắt mà thôi!”
Sở Phàm không lấy làm lạ khi nghe thấy vậy.
Khứu giác của người sói vốn rất nhạy, Hạ Trúc bị thương bỏ chạy, người sói hoàn toàn có thể lần theo mùi máu trong không khí để tìm ra tung tích.
Đây cũng là điều mà trước đây anh cảm thấy kỳ lạ, nhưng bây giờ thì mọi thứ đã trở nên rõ ràng rồi.
“Làm náo loạn cả lên, hóa ra là hiểu nhầm!”
Sở Phàm nhếch môi, sau đó nói: “Nếu đã vậy thì anh sắp xếp cho chị em họ gặp nhau đi, anh có biết vì tìm em gái mà mấy năm qua Hạ Trúc đã khổ sở thế nào không?”
Anh vốn tưởng anh đã nói đến nước đó thì Phùng Tử Kính sẽ không phản đối, nào ngờ hắn thẳng thừng từ chối. “Cậu Sở, anh không biết chuyện xảy ra năm đó nên mới cảm thấy việc để chị em họ gặp nhau là điều hết sức đơn giản, nhưng chuyện bên trong không phải nói một sớm một chiều mà rõ ràng được!”, Phùng Tử Kính trầm giọng.
“Còn có chuyện gì bên trong nữa chứ?”
Sở Phàm cạn lời, sau đó anh nghĩ, không chừng đúng là có những chuyện mà anh không biết về Hạ Trúc, nếu cứ tùy tiện để Hạ Tuyết gặp chị gái mình thì không ai biết sẽ còn xảy ra chuyện gì nữa.
Nghĩ vậy, Sở Phàm bèn nói: “Nếu thế thì anh đi với tôi gặp Hạ Trúc, nói rõ những gì cần nói, nếu sau đó có thể thương lượng được thì để hai chị em họ gặp nhau, còn nếu không thì chuyện này cũng coi như xong. Tôi tin chỉ cần Hạ Trúc biết em gái mình còn sống thì cô ấy cũng sẽ không cố chấp đi tìm nữa!” “Được, tôi sẽ đi cùng anh”.
Phùng Tử Kinh đồng ý không chút do dự.
Mấy thành viên Hội Hắc Ngạc sau lưng hắn lập tức lộ vẻ lo lắng, còn ghé sát tai Phùng Tử Kính nói nhỏ vài câu.
Phùng Tử Kính phất tay, thản nhiên nói: “Đừng lo lắng, nếu cậu Sở mà muốn làm hại tôi thì dù các cậu có mặt cũng không ngăn được đâu”.
Vừa dứt lời, hắn bèn đi tới bên cạnh Sở Phàm, hai người rời đi.
“Anh và Hội Hắc Ngạc có liên quan gì với nhau?”
Bên ngoài nhà thờ, Sở Phàm tò mò hỏi.
“Tôi là quân sư của bọn họ”.
Phủng Tử Kính trả lời: “Khi mới tới nước Đông Hiến, mấy người giúp việc mà anh trai cử tới tiễn tôi định rút súng ra bắn tôi, may mắn tôi được Hội Hắc Ngạc cứu sống, từ đó tôi giúp họ trong công việc”.
“Hóa ra là vậy, xem ra Phùng Khang Hoa đúng là loại chẳng ra gì, giờ anh ta rơi vào tình cảnh đó đúng là ác giả ác báo!” Sở Phàm cảm thán.