Nếu dì Mộc lúc trước là một trưởng bối vô cùng hòa nhã, thì bây giờ hơi thở bà tỏa ra lại vô cùng lạnh lùng, quyết đoán.
“Đi, đi gặp cái đám người không biết điều này với tôi!”
“Lúc Lạc Lạc còn chưa quay lại với tôi thì tôi không muốn tính toán với đám Thập Điện Diêm La đó. Hiện giờ Lạc Lạc đã trở về, bọn họ lại đến làm phiền. Bọn họ nghĩ Mộc Ca này dễ bắt nạt lắm à?!”
Nói rồi, dì Mộc đi lên trước dẫn đầu.
Ba người Sở Phàm cũng vội vàng đi theo.
Đến phòng họp của nhà họ Tiêu, rất nhiều quản gia của nhà họ Tiêu đã hội tụ lại. Tiêu Vô Đạo thì ngồi ở giữa, thể hiện thân phận gia chủ của mình.
Khi dì Mộc đưa nhóm Sở Phàm đến nơi, thì phòng họp vốn đang ầm ĩ bỗng trở nên im lặng.
“Mộc Ca, mọi người cuối cùng cũng đến rồi, mau ngồi đi”. Tiêu Vô Đạo đứng dậy trước, nói với dì Mộc.
Dì Mộc phất tay, nói luôn: “Tiêu Vô Đạo, không cần rườm rà vậy đâu. Tôi chỉ đến để tỏ thái độ của mình là, tôi sẽ không giao Lạc Lạc cho Thập Điện Diêm La đâu. Còn về bản thân tôi, nếu bọn họ có giỏi thì cứ bắt tôi đi là được!”,
“Đương nhiên tôi cũng sẽ không liên lụy đến nhà họ Tiêu đâu. Gần hai mươi năm sống ở đây, tôi ít nhiều gì cũng có tình cảm với mọi người. Cho nên, tiếp sau dây, mọi người hãy trở về phòng của mình đi, cứ giao Thập Điện Diêm La cho tôi!”
Nói xong, dì Mộc liền xoay người đi ra cửa lớn của nhà họ Tiêu.
Sở Phàm hơi do dự một chút rồi nhanh chóng đuổi theo.
Trần Mộng Dao là con gái của dì Mộc, nhưng cũng là bạn gái của anh. Lúc này, nếu anh không bày tỏ quan điểm thì sẽ mất hình tượng trong lòng mẹ vợ tương lai mất. “Anh Sở Phàm!”
Trần Mộng Dao lo lắng gọi với theo.
Sở Phàm quay lại cười nói: “Dao Dao đừng lo, anh đi rồi sẽ về thôi. Tiêu Tiêu, giúp tôi chăm sóc Dao Dao, về tôi sẽ mời cô ăn cơm!”
“Ai là Tiêu Tiêu hả, tôi thân thiện với anh lắm à mà gọi thế? Nói như kiểu tôi thèm ăn cơm của anh lắm ấy! Bảo vệ em gái là trách nhiệm của tôi rồi còn gì?”, Tiêu Tiêu Tiêu chống nạnh, thở hồng hộc hét với Sở Phàm.
Nhưng Sở Phàm không hề để ý đến cô mà đã đi cùng dì Mộc rồi.
Trên đường đi, dì Mộc nhìn Sở Phàm rồi khẽ cười: “Sở Phàm, cậu không cần đi cùng tôi đâu. Một mình tôi cũng đủ để đối phó với đám này rồi”.
“Haha, cháu cũng biết chắc mình không có cơ hội ra tay đâu, nhưng có thể chiêm ngưỡng phong thái của dì Mộc cũng là một chuyện vinh dự chứ! Cháu chưa bao giờ thấy người Thị Tộc, nên không biết sẽ lợi hại cỡ nào”, Sở Phàm cũng tranh thủ nịnh nọt một chút. Sao mà dì Mộc không nhìn ra được ý của Sở Phàm, nhưng bà cũng không để ý nhiều mà chỉ nói: “Người của Thị Tộc từ khi ra đời đã khác người thường rồi, mà nơi chúng tôi sinh sống cũng cách xa thế giới loài người. Vị trí cụ thể thế nào thì tôi không tiện tiết lộ, nhưng tóm lại, chúng tôi không phải người Trái Đất”.
“Cháu hiểu rồi, thế giới đó cách cháu quá xa, cháu sẽ không hỏi những chuyện không nên hỏi”.
Sở Phàm cười khà khà, vô cùng hiểu chuyện.
Đến trước cửa nhà họ Tiêu, nhóm hộ vệ của nhà họ Tiêu tay cầm vũ khí, đối diện với đám người mặc áo khoác màu đỏ với sắc mặt lạnh lùng.
Những người này tỏa ra hơi thở lạnh lùng, người có cảnh giới kém nhất là ở cảnh giới Tiên Thiên. Trong nhóm này, thậm chí còn có vài người ở cảnh giới Tôn Sư, hơi thở phát ra khiến Sở Phàm nổi da gà! Anh hiểu được những người này không phải đám kém cỏi mà anh gặp lúc trước, nếu không cẩn thận đối phó thì sẽ phải đánh đổi bằng cả mạng sống.
“Bà Mộc!”
Nhóm hộ vệ nhà họ Tiêu nhìn thấy dì Mộc xuất hiện thì không khỏi thở phào.
Bọn họ biết thực lực của bản thân không thể đối đầu được với Thập Điện Diêm La trong truyền thuyết. Đối phương chỉ gϊếŧ vài người để dọa mà thôi.
Giờ bọn chúng không gϊếŧ họ là vì khinh thường, vì mục tiêu chủ yếu của bọn họ là Mộc Ca và Tiêu Lạc Lạc cơ.
“Mộc Ca, trốn bao nhiêu năm, cuối cùng cũng chịu chui ra nhỉ!”
Một người đàn ông ở bên phía Thập Điện Diêm La bước ra, lạnh lùng nhìn dì Mộc.
Dì Mộc cười lạnh lùng, nói: “Loại như mấy người mà tôi cũng phải trốn chắc? Lúc trước tôi không tính toán với các người là vì bận tụng kinh cầu phúc cho con gái. Hiện giờ con gái đã về bên tôi, mấy người lại còn dám đến đây nộp mạng, đúng là chán sống mà!” “Hừ, vậy thì để tôi xem bà mạnh đến đâu!”
Người đàn ông kia cười đểu, rồi đột ngột xông về phía dì Mộc, những người khác cũng lần lượt phi đến chỗ các hộ vệ của nhà họ Tiêu.
Bọn hắn biết thừa Mộc Ca sẽ không phối hợp, nên chuyện tiêu diệt nhà họ Tiêu chỉ là một phần của kế hoạch mà thôi.
“Sở Phàm, hãy cẩn thận, chờ tôi giải quyết tên kia xong thì sẽ giúp cậu!”
Dì Mộc mỉm cười với Sở Phàm, sau đó hóa thành một cơn gió, điên cuồng chiến đấu với tên thủ lĩnh của Thập Điện Diêm La.
Sở Phàm nhìn kẻ xông đến trước mặt mình, lập tức lấy tinh thần, vận chuyển nội lực chiến đấu.
Bụp bụp bụp!
Tiếng đấm đá vang lên không dứt!
Từng cơn gió lạnh buốt tuôn ra từ phía hai người đánh nhau, cây cối xung quanh đều bị đánh gãy cả.
“Thằng khốn, mày cũng giỏi đấy, mày là hộ vệ của nhà họ Tiêu à?” Đối thủ của Sở Phàm nhìn anh, cười khẩy.
Sở Phàm hừ một tiếng, không thèm để ý, mà tiếp tục đánh nhau với hắn ta.
Hộ vệ nhà họ Tiêu làm gì đủ trình như anh.
Từng giây từng phút trôi qua, Sở Phàm đã thăm dò thực lực xong. Anh đánh một chưởng đẩy lùi hắn ta rồi nói: “Hóa ra mày chỉ được đến vậy thôi à, tao tưởng mày giỏi lắm cơ!”
“Mày có ý gì?”
Tên kia biến sắc, mở miệng hỏi.
“Ý tao là, mày có thể chết được rồi đấy!”
Sở Phàm cười khẩy, rồi đến phía sau tên kia trong nháy mắt, sau đó đập vào lưng hắn ta.
“Bụp!”
Một sức lực mạnh mẽ tuôn ra, phá hỏng nội tạng của hắn, máu tươi chảy ra điên cuồng.
Khi hắn rơi xuống đất thì cũng không còn thở nữa.
Ngay sau đó, Sở Phàm lại nhập cuộc, giải vây cho các hộ vệ khác. Khi đã hiểu được thủ đoạn của bọn Thập Điện Diêm La, Sở Phàm ra tay càng nhanh chóng và quyết đoán hơn. Những kẻ địch nguy hiểm vốn để cho hộ vệ của nhà họ Tiêu sập bẫy kia, giờ còn không đỡ nổi một chiêu của Sở Phàm.
Tình thế nhanh chóng nghiêng mạnh về một bên.
Tên thủ lĩnh của Thập Điện Diêm La thấy vậy thì không khỏi kinh hãi.
Hắn không biết hộ vệ của nhà họ Tiêu đã trở nên mạnh mẽ như vậy từ bao giờ. Hắn cứ cho rằng chỉ có Mộc Ca là khó nhằn, nên không mang theo nhiều người đến, thật là sai lầm!
“Nhìn cái gì vậy? Đánh nhau với tôi mà dám phân tâm sao?”
Lúc này, một âm thanh lạnh lùng đột ngột vang lên ở trước mặt tên thủ lĩnh.
Hắn liền quay đầu, thì thấy một ngọn lửa bay lên từ lòng bàn tay của Mộc Ca, rồi vỗ thẳng vào tim hắn.
Một tiếng phụp vang lên.
Ngọn lửa không hề bùng cháy mà lại chui thẳng vào trong người hắn.
Tên thủ lĩnh biến sắc, vội vàng lùi về sau, hoảng sợ nhìn Mộc Ca!