Chàng Rể Phi Thường

Chương 52: Chiếc xe này là của anh Sở Phàm



“Ha ha ha, anh Mao, vị này là?” Ông chủ Phùng nhìn sang phía Sở Phàm.

Sở Phàm nhìn quá đỗi tầm thường, ông chủ Phùng không thể nhìn ra điểm gì nổi bật từ con người anh cả, nhưng thái độ của Mao Cương đối với anh lại có phần khác lạ, cho nên ông chủ Phùng cũng không dám coi Sở Phàm như một người bình thường khác, có rất nhiều người giỏi nhưng thích khiêm tốn che giấu thân phận mình, tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi, nên ông ta cũng phải đề phòng, tránh không cẩn thận lại phạm sai lầm thì chết dở.

“Cậu Sở, bạn của tôi, anh Phùng không cần phải căng thẳng đâu.”

Thực ra thân phận thật sự của Sở Phàm thì đến ngay cả Mao Cương cũng không biết, chỉ biết cậu Sở Phàm này có quan hệ vô cùng thân thiết với tập đoàn Minh Châu, nếu không Thái Phúc tổng giám đốc tập đoàn Minh Châu cũng sẽ không đích thân gọi điện để dặn dò hắn, phải biết là con người như Thái Phúc không phải là kiểu người dễ dàng lấy lòng được.
“Cậu Sở, sau này cứ coi ở đây như nhà mình, rảnh thì qua chỗ chúng tôi chơi, tôi sẽ đích thân đón tiếp cậu.” Ông chủ Phùng nói một cách khách sáo, Sở Phàm cũng mỉm cười đồng ý, ba người trở nên vui vẻ tươi cười.

Nhưng Vương Hạc và Lữ Văn thì không vui vẻ như vậy, bảo vệ của showroom đến lôi hai người đi, lôi cả hai người bạn của Lữ Văn ra bên ngoài một cách cưỡng chế.

“Thực ra hôm nay tôi đến đây là để mua xe, ai ngờ lại gặp phải nhiều chuyện không hay như vậy.” Sở Phàm dắt tay Mộng Dao còn đang sững sờ đi ra.

“Cậu Sở muốn mua xe à? Đúng lúc showroom chúng tôi mới nhập về một lô mới, Maybach 62s, còn một loại thân dài hơn, không biết cậu Sở thích loại nào?” ông chủ Phùng coi Sở Phàm với Mao Cương là cùng một đẳng cấp, nên cũng giới thiệu luôn một loại sang hạng nhất và đắt nhất ở đó.
Sở Phàm xua tay, tuy anh không hiểu nhiều về xe lắm, nhưng cũng biết Maybach là loại xe giá cũng phải đến vài triệu, anh không cần nổi bật như vậy.

“Loại Mescedes E bình thường thôi là được, để đi lại hàng ngày cho tiện ấy mà.”

“Mescedes E à, loại xe này ở showroom chúng tôi có nhiều hàng sẵn lắm, cậu có thể lấy đi luôn, để tôi bảo nhân viên làm thủ tục các thứ xong sẽ đem đến tận nhà cho cậu.” Ông chủ Phùng cười nói.

“Cũng được, vậy tôi quẹt thẻ thanh toán luôn.” Sở Phàm đưa tấm thẻ ngân hàng ra.

Anh cũng chẳng xem xe gì cả, anh tin ông chủ Phùng này sẽ không dám lừa anh, không những sẽ không lừa mà còn chọn chiếc tốt nhất cho anh, hơn nữa còn để với giá vô cùng ưu đãi.

Sở Phàm vừa nghĩ đến đó, giọng nói của ông chủ Phùng đã vang tới: “Cậu Sở, tôi giảm cho cậu 30%, nhận của cậu ba trăm nghìn, toàn nội thất cao cấp, giờ chúng tôi làm biển số xe cho cậu và cậu có thể lái được ngay.”
Vừa nói xong ông chủ Phùng cho người đi làm luôn, chưa đến một tiếng đồng hồ, một chiếc xe mới tinh vừa được lắp biển số đã đỗ ngay trước cửa.

“Sếp Phùng, anh Cương, tôi đi trước đây, sau này có dịp chúng ta lại ngồi với nhau.”

Sở Phàm dắt Trần Mộng Dao lên xe, khởi động xe rồi lao vút đi một cách thuần thục.

“Mộng Dao, anh biết là trong đầu em giờ đủ các thể loại thắc mắc, nhưng có những chuyện có nói hay không thì cũng không quan trọng, anh và Mao Cương là bạn, cho nên lần trước ở chỗ Cao Vĩnh anh ta cũng tự nhiên có mặt giúp đỡ anh đấy.”

Cả quãng đường Mộng Dao không nói gì, Sở Phàm đoán được ngay cô bé này chắc có nhiều nghi hoặc trong lòng, thế mà đúng như vậy, sau khi giải thích xong Trần Mộng Dao mới hơi thở phào nhẹ một cái.

“Nhiều lúc em cảm thấy em không nhận ra anh nữa ý, có phải ba năm qua những gì em biết về anh chỉ là ảo giác thôi không vậy.” Trần Mộng Dao cắn nhẹ vào môi mình.
“Mộng Dao, em biết vì sao anh lại ngoan ngoãn ở nhà họ Trần ba năm không?” Sở Phàm không trả lời câu hỏi của Trần Mộng Dao mà anh lại hỏi ngược lại.

“Vì sao thế ạ?”

“Vì anh giữ lời hứa, đồng thời cũng có giới hạn về đạo đức của mình, ở nhà họ Trần rõ ràng em đối xử với anh tốt nhất, anh biết điều đó chứ, người anh thích cũng là em, nhưng anh vẫn tận tình tận nghĩa với chị gái em, với cương vị là một người chồng sắp cưới, tuy anh chưa phải là người hoàn hảo nhất, nhưng anh không bao giờ phải cảm thấy hổ thẹn cả, kể cả chị gái em thậm chí còn không coi anh ra gì.”

“Ba năm qua, anh không hề tức tối mà rời khỏi nhà họ Trần, cũng chưa từng làm chuyện gì có lỗi với chị em, cho đến tận khi hôn ước ba năm kết thúc mấy ngày hôm trước.”

“Đối với chị em mà nói, cô ấy được giải thoát, được tự do, đối với anh chẳng phải cũng như vậy à?”
Sở Phàm cười, cười một cách rất vui sướng, đây là sự ràng buộc cũng là thử thách mà dòng họ đem đến cho anh, giờ đây tất cả đều đã kết thúc, giờ đây anh cũng đang cố gắng theo đuổi những điều mà mình thích.

Nói xong, Sở Phàm cũng không để ý khuôn mặt của Trần Mộng Dao đã đỏ ửng đến mức nào.

Câu nói tỏ tình vừa rồi Sở Phàm không phải cố tình nói ra, mà hoàn toàn là do cảm xúc tự nhiên.

“Những gì mà mọi người biết về anh chỉ là anh trong ba năm đó thôi, còn trước đó, mọi người có biết gì về anh đâu, cho nên...... em nghĩ xem, anh có chút bí mật cũng là chuyện bình thường đúng không nào? Nhưng sau này những bí mật của anh cũng sẽ dần dần hiện ra trước mặt em thôi.”

“Em biết rồi anh Sở Phàm, sau này em sẽ không nghi ngờ anh nữa đâu.” Trần Mộng Dao vội vàng gật đầu.
Sở Phàm lái xe đến thẳng luôn nhà Trần Mộng Dao, anh muốn tuyên bố với tất cả mọi người, anh chính thức theo đuổi Mộng Dao.

Đúng lúc này Bạch Ngọc Lan và Trần Thủ Quốc đang ở dưới nhà.

“Xe Mescedes này của ai thế nhỉ? Xe mới đấy, đẹp thật.” Bạch Ngọc Lan xuýt xoa.

Nhà họ Trần bọn họ tuy có tiền, nhưng chiếc xe xịn nhất trong dòng họ cũng chỉ là một chiếc Porsche Cayenne, đấy là xe riêng của bà Trần, con cháu đời thứ hai cũng toàn mà xe Mescedes và BMW, nhưng Trần Thủ Quốc không có, đến tận bây giờ vẫn chưa mua xe.

Bạch Ngọc Lan luôn nghĩ rằng mình đã gả cho hạng người vô dụng, cả nhà họ Trần có mỗi ông ấy là kém nhất.

“Đấy là xe Mescedes E, cũng phải ba trăm bốn trăm nghìn đấy, anh cũng thích xe này lâu lắm rồi, đang đợi xem con bé Mộng Dao có lôi được ít tiền nào về cho cái nhà này không, chỉ cần có đủ tiền thì phải mua ngay chiếc này về mới được, nhìn mà thèm thật.” Trần Thủ Quốc nói với giọng thèm thuồng.
“Không phải con đẻ thì không dựa được đâu, con ranh đấy thích đem tiền đi cho người ngoài, không biết đã cho thằng ranh kia bao nhiêu tiền rồi.” Bạch Ngọc Lan chửi mát.

Thấy xe của người ta vừa đẹp vừa xịn, bà ta tất nhiên cũng thấy ngưỡng mộ.

Xe đỗ ngay trước cửa nhà bà ta.

Trần Mộng Dao bước từ trên xe xuống, nhìn vào bên trong nhà gọi một câu: “Bố, mẹ.”

Khoảnh khắc nhìn thấy Trần Mộng Dao, hai vợ chồng đều kinh ngạc, sau đó Trần Thủ Quốc như đã nhận ra điều gì, sắc mặt ông ta rạng rỡ hẳn lên: “Mộng Dao à, xe này là của con mới mua à?”

Trần Thủ Quốc vừa hỏi xong, Sở Phàm cũng vừa lúc bước từ trên xe xuống, anh cười với dáng vẻ như muốn xoá bỏ hết mâu thuẫn với nhà họ Trần trước đây vậy.

Thực ra vì Mộng Dao, Sở Phàm quả thực có thể không tính toán chuyện trước đây nữa, dù sao Mộng Dao cũng là người nhà họ Trần, nếu sau này chuyện với Mộng Dao mà thành thì Sở Phàm sớm muộn cũng sẽ phải đối mặt với nhà họ Trần, làm căng chuyện quá cũng không tốt cho bên nào cả.
“Sở Phàm? Sao lại là cậu? Cậu? Cậu đến đây làm gì nữa?” Khuôn mặt của Bạch Ngọc Lan đang cười bỗng nhiên khựng lại, ánh mắt lạnh lùng lườm qua.

“Cháu đưa em Mộng Dao về ạ.” Sở Phàm cười nói.

“Mộng Dao cần cậu phải đưa về? Là cậu lái xe à? Tôi thấy cậu muốn lợi dụng để được lái xe thì có? Suy nghĩ của mấy thanh niên các cậu chúng tôi còn lạ gì, không tìm được cái cớ nào hay hơn à?”

“Xe này đắt đến mức nào cậu có biết không? Mescedes đấy! Ba trăm bốn trăm nghìn của người ta! Va đập vào đâu thì có đền nổi không?” Bạch Ngọc Lan nói với giọng khinh thường.

“Mẹ, chiếc xe này là của anh Sở Phàm đấy!” Trần Mộng Dao vội vàng nói, trước mặt chủ nhân của chiếc xe mà nói những lời như vậy, có mất mặt không cơ chứ!