“Đầu óc cậu có vấn đề à?” Sở Phàm suýt nữa thì chết sặc vì câu nói đó, cái thể loại yêu cầu bệnh hoạn thế không biết?
“Mộng Dao xinh như vậy, cậu cũng không soi gương nhìn xem cậu xứng với em ấy không? Tôi ngưỡng mộ cậu thật đấy, đã dùng những lời mật ngọt chết ruồi nào thế? Cậu mà cũng tán được gái à?” Giang Phong cảm thấy khó hiểu, nếu so sánh Khương Dĩnh với Mộng Dao thì cậu ta kiểu gì vẫn cảm thấy Mộng Dao xinh hơn, cô em ngon như thế kia mà lại rơi vào tay loại rẻ rách này? Cậu ta làm sao can tâm nổi?
“Tôi có xứng với em ấy hay không thì cũng liên quan gì tới cậu? Cậu cứ lo mà giữ bạn gái cậu là được rồi? Sao thế? Định bắt cá hai tay à?” Sở Phàm cảm thấy nực cười.
“Có khả năng bắt cá hai tay thì dại gì mà không làm? Nếu còn nghi ngờ thì phiền cậu đến trường hỏi thăm xem danh tiếng của Giang Phong tôi thế nào đi đã.” Giang Phong nói với lẽ dĩ nhiên. Đối với những kẻ có tiền mà nói, phụ nữ cũng như quần áo, có thêm vài bộ thì sao lại không được? Chỉ cần có khả năng nuôi các em là được rồi, đối với Giang Phong mà nói thì chủ yếu là Mộng Dao với Khương Dĩnh lại là bạn thân, bao nuôi một đôi bạn thân, sẽ thú vị lắm đây?
“Năm mươi nghìn tệ đừng có mà chê ít, coi như chúng ta làm bạn, dù sao cậu và Mộng Dao cũng không có kết quả đâu, sau này tôi bảo kê cho cậu, ở trong trường sẽ không ai còn dám bàn tán cậu nữa, cậu cũng có thể ngẩng đầu lên nhìn đời, mà quan trọng nhất là, không thiếu tiền tiêu đâu.”
“Cậu đừng có từ chối vội, hiếm khi có người lại từ chối Giang Phong tôi lắm, bác hai tôi là vua cá cược ở phố Tây cậu cũng biết, tôi có thế lực ngầm chống lưng, mấy đứa trong trường động vào tôi cuối cùng bị gãy chân gãy tay cũng không phải không có, đừng có nghi ngờ thực lực của tôi.” Giang Phong châm điếu thuốc lên, hít vào thổi phà ra khói thuốc rồi nói. “Tôi từ chối.” Sở Phàm nói mà không cần phải nghĩ.
Giang Phong ngồi bên cạnh nghe thấy đột nhiên khựng người lại, nheo mắt ngó đầu nhìn sang Sở Phàm, rồi lại ngồi thẳng, trên mặt lộ ra một nụ cười nhạt: “Được lắm, xưa nay vẫn là anh hùng khó qua ải mỹ nhân, nhưng chết vì phụ nữ cũng đã có vô số người, cậu cứ liệu cái bản thân cậu đi.”
Sở Phàm chẳng thèm để ý những gì Giang Phong nói, yên lặng ngồi nhìn Mộng Dao và Khương Dĩnh chọn trang sức, rồi ngay lập tức thấy Khương Dĩnh chạy tới, đứng trước mặt Giang Phong.
“Anh Phong, anh nhìn sợi dây chuyền này của em đẹp không? Là mẫu mới nhất của năm nay đấy, trên này có đính viên kim cương nhỏ khoảng nửa carat, nhưng hơi đắt anh ạ, hơn ba mươi nghìn liền.”
Kể cả là đắt như vậy, nếu là trước đây Khương Dĩnh đến nhìn cũng không dám nhìn, cô ấy chỉ là con nhà có gia cảnh bình thường, mỗi tháng có một đến hai nghìn tệ tiền tiêu vặt, làm gì mua nổi những thứ như thế này? Nhưng Giang Phong có tiền mà? Đi với người có tiền, đang lúc người ta vui thì những thứ hàng chục nghìn cô cũng dám mua, Giang Phong vì để cô ấy vui nên cũng sẽ không tính toán chút tiền này đâu. Nhưng Khương Dĩnh không biết, hơn ba mươi nghìn đối với Giang Phong mà nói cũng là một số tiền lớn, tiền tiêu vặt một tháng của cậu ta cùng lắm cũng chỉ có khoảng bốn năm mươi nghìn, trừ khi thỉnh thoảng đến công ty của người nhà hoặc tham gia một dự án nào đó của dòng họ may ra kiếm được chút tiền, nhưng số tiền này đa phần cũng đã bị cậu ta tiêu sạch rồi, giờ trên người còn lại chưa đến một trăm nghìn, sợi dây chuyền này hơn ba mươi nghìn, cậu ta cũng chưa nghĩ đến, cậu ta cứ tưởng cùng lắm là vài nghìn tệ.
“Hờ hờ, chuyện nhỏ, em lại lo anh Phong của em không có tiền để trả chắc?” Giang Phong khoát tay nói.
“Em biết ngay anh Phong tốt với em nhất mà.” Khương Dĩnh cười tươi rạng rỡ, nâng niu chiếc dây chuyền trên tay ngắm nghía mãi.
Lúc này Mộng Dao cũng chạy tới, trên tay cô là một mặt ngọc màu xanh nước biển, màu giống hệt với chiếc vòng ngọc của cô, Sở Phàm nhớ là Mộng Dao rất thích cái màu này. “Anh Sở Phàm, mặt ngọc này đẹp quá, nhưng không thấy viết giá gì cả, em nghĩ chắc cũng không rẻ đâu.” Trần Mộng Dao chạy đến trước mặt Sở Phàm, chiếc mặt ngọc màu xanh nước biển này dùng công nghệ hơi hướng phục cổ, loại công nghệ này trên thị trường khá là hiếm gặp, có những công nghệ làm cũ, nhưng thực ra cố ý làm một vài vết xước, rồi dùng máy mài đi mài lại rồi rửa nhiều lần, loại công nghệ này trông rất thô, đa số dùng để làm giả đồ cổ.
Còn chiếc mặt ngọc trên tay Mộng Dao này lại trông cũ nhưng lại rất tự nhiên, khiến Sở Phàm không khỏi bùi ngùi, ở Minh Hà Thượng Khê này quả thực có đồ xịn, bảo sao Minh Khê lại làm cho thương hiệu của mình nổi tiếng đến vậy, nếu đầu tư vào sản phẩm không tốt thì kể cả có ông lớn chống lưng phía sau cũng khó mà vươn xa mở rộng thị trường được. “Mộng Dao, để anh trả tiền, đắt cũng không sao cả, anh Phong của em trả được.”
“Em bảo cậu ta mua cho em, lát nữa không đủ tiền thanh toán thì xấu hổ lắm, khéo lại không ra khỏi được cửa của Minh Hà Thượng Khê ấy chứ.” Giang Phong rút điếu thuốc ra, híp mắt cười nói.
“Không cần đâu ạ, anh Sở Phàm sẽ mua cho em, anh trả tiền cho Khương Dĩnh là được.” Trần Mộng Dao cười một cách lịch sự.
“Đừng làm thế Mộng Dao, em với Khương Dĩnh là bạn thân, anh mua cho hai em là điều đương nhiên, cậu ta không có tiền em phải thông cảm cho cậu ta chứ, đồ ở Minh Hà Thượng Khê rẻ nhất cũng phải vài nghìn rồi, em nhìn Dĩnh Nhi xem, sợi dây chuyền này hơn ba mươi nghìn đấy.” Giang Phong cười nói, rồi gọi quản lý cửa hàng đến giúp cậu ta tính tiền.
Quản lý cửa hàng Khả Nhi là bạn cùng cấp ba với Giang Phong, đối xử với Giang Phong cũng có phần kính nể, thấy thế liền dừng lại việc đang làm rồi đi tới. “Giang Phong đã giúp hai người đẹp này mua xong rồi à?” Khả Nhi nhìn qua sợi dây chuyền trên tay Khương Dĩnh rồi đánh mắt sang chiếc mặt ngọc cổ màu xanh nước biển trên tay Trần Mộng Dao, đột nhiên cô ta trùng mắt lại, trong lòng nghĩ lần này Giang Phong phải bỏ ra không ít đây, thứ này không rẻ gì, gần như thuộc vào loại báu vật trưng bày của cửa hàng bọn họ rồi.
“Chọn xong hết rồi, tính tiền luôn đi, tiền thì tôi đây không thiếu.” Giang Phong khoát tay, dụi tắt điếu thuốc rồi ném vào thùng rác, cậu ta bắt đầu lấy thẻ ra để quẹt đồng thời nhìn về phía Sở Phàm với cái nhìn cao ngạo như thể muốn nói, nhìn thấy chưa? Đây chính là sức mạnh của đồng tiền, để tôi phải thể hiện trước mặt bạn gái cậu, còn cậu thì mất hết thể diện rồi chứ, thậm chí sau này không còn mặt mũi nào đưa bạn gái đến trung tâm thương mại nữa. Giang Phong thậm chí còn tưởng tượng rằng, sau chuyện này Mộng Dao và thằng cha này chắc chắn sẽ nảy sinh mâu thuẫn rồi có cảm tình với cậu ta, em ấy sớm muộn cũng sẽ thuộc về cậu ta thôi.
“Giang Phong, tổng cộng là ba trăm tám mươi nghìn, tôi giảm giá cho cậu, thu của cậu ba trăm rưỡi thôi, đây là ưu đãi lớn nhất rồi đấy.” Khả Nhi lấy máy tính tính một lúc rồi giơ con số đến trước mặt Giang Phong.
“Hờ hờ, cậu nói cái gì? Cậu nói lại lần nữa xem? Là ba mươi tám nghìn hay là ba trăm tám?” Giang Phong suýt nữa thì sặc nước miếng, chắc là cậu ta đã nghe nhầm cũng nên.
“Là ba trăm tám, tôi đã giảm cho cậu ba mươi nghìn, cậu thanh toán ba trăm rưỡi là được.” Khả Nhi cười nói, trong lòng có hơi nghĩ, Giang Phong liệu có phải là không đủ tiền không đấy?
“Sợ dây chuyền này chẳng phải chỉ hơn ba mươi nghìn à? Sao lại đến tận ba trăm tám là sao? Cậu định lừa tôi đấy à?” Nghe thấy con số này Giang Phong đột nhiên nói cao giọng lên. Khả Nhi nói to lên giải thích: “Tôi làm gì dám lừa cậu chứ Giang Phong? Sợi dây chuyền này ba mươi tám nghìn, nhưng mặt ngọc này ba trăm rưỡi mà, cậu cộng lại thử xem?”
“Vãi, đây là ngọc băng chủng à? Gì mà đắt thế?” Giang Phong chửi lên một câu.
“Mộng Dao, hay là cậu đổi cái khác đi, cái này đắt quá......, anh Phong trả tiền thì cậu cũng đừng để anh Phong phải tốn nhiều như vậy chứ.” Khương Dĩnh đứng bên cạnh khuyên một cách khó xử.
Trần Mộng Dao nghe thấy cái giá xong cũng sợ tái mặt, cô định cất luôn chiếc mặt ngọc này vào chỗ cũ, ba trăm rưỡi, cô chưa bao giờ nghĩ thứ mình thích lại đắt đến vậy?
Nhưng cô vừa định bước đi thì bị Sở Phàm chặn lại: “Mộng Dao em làm sao thế? Anh đưa em đi mua đồ, giá cả có quan trọng như vậy không? Chẳng lẽ em lại không tin tưởng anh Sở Phàm của em như vậy à? Người khác không trả được, chẳng nhẽ anh cũng không trả được chắc?”